Chương 64: Hôn mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ami và Kim Taehyung được đưa đến bệnh viện, cả hai được nằm lên giường đẩy rồi đi vào hai phòng cấp cứu khác nhau. Hai căn phòng cấp cứu đối diện nhau đóng chặt cánh cửa lại, Park JiMin ngoắc tay một tên thuộc hạ lại.

- "Quay lại xử lí Jeon JungKook và Jeon  DanJi đi, lần này tôi muốn hắn ta thật sự phải chết." Park JiMin cũng không ngờ Jeon JungKook vẫn còn sống, mạng cũng lớn thật.

Kim TaeHyung được bác sĩ gắp viên đạn ở chân ra, mọi tiến trình phải cực kì cẩn thận nếu không có thể sẽ mất cảm giác ở chân này.

Anh nằm bất động trên giường, trong tâm trí đã hôn mê là hình ảnh của Ami cố gắng vùng vẫy ở biển, nước ngập cả cơ thể cô.

Ami đẩy vào phòng cấp cứu, hơi thở đã rất yếu, phải sốc điện qua và tiêm thuốc trợ tim. Nhưng các bác sĩ vẫn phải nhìn nhau lắc đầu.

Qua ba tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu, Kim TaeHyung được đẩy về phòng hồi sức, viên đạn đã được an toàn lấy ra và sẽ không có di chứng gì.

Ngoài ra còn bị xơ xước nhẹ do ẩu đả cùng với Jeon JungKook. Còn Ami, vẫn chưa có kết quả gì.

- "Các người làm ăn kiểu gì? Nếu không cứu được cô gái đó tôi nhất định san bằng cái bệnh viện này của các người." Park JiMin tức giận nói.

Các vị bác sĩ hàng đầu trong bệnh viện gật đầu lia lịa:"Vâng, vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Hai ngày sau....

Kim TaeHyung tỉnh dậy sau hai ngày bất tỉnh, anh cau mày, động đậy cơ thể, chỗ chân có chút đau.

- "Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi?" Park JiMin đi vào, hỏi.

Kim TaeHyung nhìn anh ta:"Ami đâu? Cô ấy thế nào rồi?"

- "Cô ấy đang trong phòng đặc biệt.."

Kim TaeHyung bỏ chăn ra bước xuống giường nhưng chân anh vẫn còn đau.

- "Cậu làm gì vậy?" Park JiMin hỏi.

Kim TaeHyung cau mày:"Mau đưa tôi đến chỗ cô ấy."

- "Để tôi gọi người đưa cậu đến đó." Park JiMin nói.

Một thuộc hạ đỡ anh ngồi lên xe lăn rồi đẩy về phòng của cô, cô nằm trong căn phòng đó mắt đang nhắm nghiền lại. Xung quanh đang rất nhiều dụng cụ để duy trì sự sống của cô.

Anh đứng ở bên ngoài..

- "Bác sĩ nói không được ai vào trong." Park JiMin nói.

Kim TaeHyung lạnh lùng nói:"Tôi không cần quan tâm, mau đưa tôi vào trong, cậu không thấy cô ấy đang nằm một mình ở đó sao?"

Park JiMin nói:"Kim TaeHyung, bây giờ tình trạng của cô ấy đang rất tệ, cậu vào trong cũng không giúp cô ấy tốt hơn được."

Anh ta nhẹ giọng:"Tôi xin lỗi, là tôi đến muộn, nếu tôi đến sớm hơn nữa thì cô ấy đã..."

Kim TaeHyung quát:"Các người xem tôi như phế vật, lời nói không còn giá trị nữa sao? Mau đưa tôi vào."

Tên thuộc hạ nhìn Park JiMin rồi đẩy anh vào trong phòng.

Kim TaeHyung đi đến cạnh giường cô, hai bàn tay anh run run nhẹ nhàng cẩn thận nắm lấy bàn tay của cô, mắt anh đỏ dần lên.

- "Ami, em làm sao vậy?" Giọng anh có chút tuyệt vọng và đau xót.

Anh vuốt nhẹ bàn tay cô:"Đừng dọa anh, anh thật sự rất sợ mất em."

- "Ami, chúng ta còn phải tổ chức đám cưới, nằm một chỗ thế này chũng ta sẽ muộn mất."

Anh đặt tay cô sờ lên mặt mình:"Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không kịp thời cứu em."

- "Anh rất vô dụng có phải không? Ami, đừng ngủ nữa, tỉnh lại thôi em."

Một giọt nước mắt anh rơi xuống, nó rất nóng:"Ami, em không cần phải lo anh khó xử nữa, anh sẽ bỏ qua tất cả."

- "Vì em, anh sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ."

Anh hiểu rồi? Giữ mãi chuyện đó trong lòng sẽ khiến cho mọi chuyện càng tồi tệ, giờ phút này anh đã hiểu điều đáng sợ nhất trên thế giới này chính là sống mà không có cô.

- "Ami, em muốn đám cưới của chúng ta sẽ thế nào đây?"

Anh mỉm cười:"Em thích hoa cúc trắng nhưng đám cưới có hoa cúc trắng sẽ không tốt, anh sẽ nhuộm lại thành màu hồng phấn cho em nhé!."

- "Em không thích sao? Tại sao lại im lặng?"

Giọng anh run run, giây phút này anh thật sự yếu đuối trước cô.

Park JiMin đi vào:"Cô ấy cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài đi."

- "Ra ngoài" Anh nói.

Park JiMin nhìn anh, anh nói lại:"Tôi nói cậu ra ngoài."

Park JiMin không còn cách nào khác đành để anh ở trong phòng.

- "Ami, anh có làm cho em giật mình không? Đừng lo nhé, anh sẽ bên cạnh bảo vệ em, từ giờ sẽ không ai làm hại em được nữa."

Một tháng sau...

Kim TaeHyung đã khỏi hẳn, anh đã có thể đi lại bình thường, Ami đến giờ này vẫn chưa tỉnh lại, sức khỏe của cô đã đỡ hơn nhiều.

Anh quyết định vẫn sẽ cử hành hôn lễ như dự kiến...

Hôm nay, là ngày kết hôn của anh và Ami. Từ sáng anh đã âu phục chỉnh tề để ở bên cạnh cô.

Mọi người giúp cô thay váy cưới và trang điểm, anh mỉm cười hạnh phúc sờ nhẹ gương mặt cô.

- "Ami, anh sẽ chờ em tỉnh lại, nhưng đừng để anh chờ lâu quá nhé!"

Park JiMin đi vào:"Theo nghi thức cậu không được ở bên cạnh cô dâu từ bây gờ, mau về nhà đợi đến giờ để làm hôn lễ."

Kim TaeHyung đứng dậy hôn nhẹ lên trán cô rồi quay người rời đi.

Ami là cô dâu đẹp nhất từ trước đến nay, cô như một thiên thần không dính bụi trần. Gương mặt thanh tú của cô khiến cho các thợ trang điểm phải khen ngợi. 

Park JiMin mở cửa cho quản gia, bà hôm nay đại diện cho nhân thân phụ mẫu của Ami. Bà đi về phía cô.

- "Ami, hôm nay là ngày hạnh phúc của con, vẫn còn muốn ngủ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net