comeback

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, nhìn quanh phòng không thấy Taehyung đâu anh liền đi xuống dưới nhà.

Chỉ thấy Namjoon và Jimin.

Anh đi xung quanh nhà, vừa đi vừa gọi tên hắn.

"Taehyung? Em đâu rồi? TaeTae?"

"Đừng tìm nữa, hắn đi rồi."

"Đi đâu?"

"Đầu thú."

Anh đứng hình vài giây, đầu óc không thể tiếp nhận nổi nữa...

"Không thể nào..."

Đột nhiên anh chạy ra ngoài mặc cho đằng sau Jimin la hét tên anh điên cuồng.

Anh phải tìm hắn...

Nhất định phải tìm người đó.

Anh bắt chuyến xe lên đến Seoul, may mắn thay số tiền anh mang theo đủ để ăn một tô mì tương đen và vài chuyến xe bus.

Xe khách đậu bến, anh vội vã leo xuống, kéo chiếc mũ đang đội xuống che khuất đôi mắt.

Trên TV tin tức của Taehyung tràn lan, không còn ai đả động đến anh nữa. Anh còn nghe mang máng rằng hắn bảo hắn bắt cóc anh...

Tàn nhẫn quá... quá tàn nhẫn Tae ạ...

Anh gọi điện cho Hoseok, chuông vừa reo hai tiếng cậu ta đã nghe máy.

"Hoseok à..."

"Seokjin? Cậu đang ở đâu vậy? Bác trai bác gái đang rất lo cho cậu đấy!"

"Nói họ rằng tớ không sao, với lại có chút chuyện nhờ cậu."

Tối, Hongdae dần thưa thớt người, chiếc xe đỏ chói trờ đến trước mặt, anh mở cửa ngồi vào ghế phụ lái.

"Đây là đồ cậu cần này, cả tiền nữa."

"Cám ơn cậu, Hoseok."

"Qua nhà tớ ở thì không chịu đâu."

"Tớ có nhà mà. Với lại tớ cần tìm một người."

"Ừm thôi tớ chở cậu về nhà."

"Ừ, cám ơn nhé Hoseok."

Chưa đầy 30 phút anh đã được chở về nhà, trên đường đi nói với cậu ta cũng rất nhiều điều. Còn biết thêm rằng sếp anh- Kihyun cùng cậu ta đang trong tình trạng hẹn hò. Mọi người ai cũng thật hạnh phúc, tại sao nhất thiết phải là anh chịu đau đớn như vậy?

Anh thuê một luật sư thật giỏi nhằm giảm tội cho Taehyung.

Sang ngày thứ hai, sát ngày phán quyết luật sư cùng anh vào thăm Taehyung nhưng hắn quả quyết không chấp nhận.

"Tae! Em cũng đừng cứng đầu như vậy!"

"Tử hình thì sao chứ? Liên quan gì đến anh!"

"Em..."

"Đừng nghĩ rằng tôi yêu anh, cũng đừng nghĩ rằng bấy nhiêu thứ tình cảm ấy trói buộc được tôi. Anh lầm rồi, xin mời về cho."

Chưa để anh phản ứng hắn đã quay mặt vào trong.

Hắn cốt yếu không muốn anh thấy giây phút hắn bị phán quyết. Hắn biết anh sẽ khóc thật nhiều...

Anh chầm chậm mở cửa nhà, nhìn toàn bộ đều đơn chiếc, cô đơn lạc lõng...

Anh không biết phải nói sao để trái tim thôi nhức nhói... cũng chẳng biết an ủi chính mình.

Ra cửa hàng tiện lợi mua vài chai soju, sau đó lấy thêm vài bịch bento.

Mở tivi lên toàn tin tức liên quan đến kẻ sát nhân hàng loạt... rồi cả những người đứng biểu tình đòi hắn bắt buộc phải chết, phải bị tử hình.

"Lũ khốn! Aishhhh.... chết hết đi!"

Anh lấy chai soju chọi thẳng vào màn hình tivi, đập phá lung tung đồ đạc.

"Một lũ ngu ngốc! Không biết gì thì câm đi! Ahhh... khốn nạn, chết bằm..."

Anh hoàn toàn mất bình tĩnh, mảnh thủy tinh từ chai rượu găm vào bàn tay anh.

Chất lỏng từ khóe mắt cũng từ từ rơi xuống hai gò má hốc hác.

Anh phải làm sao đây? Làm sao để giữ lại mạng sống của Taehyung đây chứ?

Ngày hắn ra hầu tòa, xuất hiện trước công chúng bị mắng bị quăng rất nhiều thứ lên người, anh chen vào đám đông, lấy áo khoác dùng thân mình hứng trọn.

Hắn lúc ấy đã khóc, anh lúc ấy đã thấy...

Hình ảnh mà hắn không muốn anh chứng kiến nhất tuyệt nhiên phô bày tất cả, giống như bóng tối bị ánh sáng trần trụi rạch ròi...

"Seokjin..."

"Đừng nói gì cả, mau vào trong thôi."

Anh và hắn vào bên trong, Seokjin xin cảnh sát cho anh năm phút để nói chuyện.

"Em xin lỗi."

"Đừng nói xin lỗi. Hãy nói là sau khi ra tù em sẽ làm gì..."

"Seokjin..."

"Anh yêu em."

Anh ôm hắn, ôm lấy thân hình to lớn ấy, tham lam hít thở mùi hương ấm áp này.

"Em cũng yêu anh, nhưng mà, nếu gặp được ai đó tốt hơn em, hãy thử mở rộng trái tim.
Đừng đau khổ, em không xứng đáng.
Cũng đừng dằn vặt, em không thích.
Hãy cười nhiều hơn và sống thật tốt, Seokjin của em."

Năm phút trôi qua như một thoáng, người ta vẫn chưa kịp hít thở. Hắn cất bước nặng nề vào trong và là lần cuối anh nhìn thấy người mình yêu.

Anh biết rõ hơn ai hết hắn không muốn anh xuất hiện ở tòa. Hắn sợ anh sẽ đau lòng mỗi khi nhớ đến cái ngày này.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là, hắn yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Một năm sau,

"Này Seokjin tớ hồi hộp quá a!"

"Bình tĩnh đi!"

"Cậu... cậu nhìn tớ xem ổn không?"

"Ổn ổn lắm giời ạ!"

Hoseok ngồi trong phòng mà tim đập chân run cả lên.

Vì đám cưới của cậu ta tổ chức ở JeJu nên anh phải đi máy bay đến.

Chưa đầy năm phút sau hai con người không mời cũng tới bước vào.

"Quao bạn của Jinie đẹp trai quá a..."

"Nè Park Jimin!"

"Đương nhiên Kim Namjoon vẫn đẹp trai nhất haha!"

"Thôi làm ơn thôi giùm, Yoongi với Jungkook đâu? Cả Sungkyu hyung nữa?"

"Đây đây này!"

Cả ba bước vào, căn phòng lạnh lẽo tiếp thêm hơi ấm người khiến Hoseok đỡ run một chút.

"Yoongi hyung môi khô vậy, cần son dưỡng không?"

"Khỏi khỏi..."

"Thôi mà khô như vậy không tốt đâu!"

"Ơ..."

Seokjin ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì cả.

"Đang fall in love đó, suốt cả chuyến bay chỉ muốn lấy giày chọi thẳng vô hai cái thằng đó!"

Sungkyu cau có giải thích, Seokjin cười cười thầm vui mừng giùm.

Đến giờ, Seokjin cầm tay Hoseok bước ra.

"Hít vào thở ra, rồi ổn chưa?"

"Ổn."

"Tay?"

"Đây."

"Vào thôi."

Hoseok khoác tay Seokjin tiến vào lễ đường, cậu biết khi Seokjin buông tay cậu và trao cho người cậu sẽ gắn liền cả cuộc đời. Lúc ấy cuộc đời cậu sẽ có thêm một gia đình nhỏ, một hạnh phúc mới.

Bãi biển đầy gió, tán cây xào xạc.

Seokjin nhìn Hoseok được Kihyun đeo vào chiếc nhẫn cưới thì không kiềm được nước mắt.

"Tên này, nhớ Hansung sao?"

Sungkyu ngồi cạnh vỗ vai anh.

"Chỉ là... nếu Tae còn sống chắc là... đám cưới của tụi em sẽ diễn ra thế này, hyung nhỉ?"

"Ừm, và lúc ấy bên dưới cũng sẽ có tụi anh."

Nhưng chỉ là ảo tưởng nhất thời.

Sau khi lễ cưới kết thúc, Seokjin một mình đi dọc bờ biển.

Đi một lúc anh cảm nhận được làn gió mơn trớn qua tóc gáy, lướt nhẹ lên môi mềm.

Ngồi xuống ngắm nhìn bao quát, ngước lên bầu trời. Sao băng chợt vụt qua.

Anh chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện một điều ước nhỏ nhoi, dù cho có hoang đường đến mức nào.

Xin người, hãy cho con được thấy Taehyung, dù chỉ một lần thôi con cũng cam lòng.

Đôi mắt bật mở, nhòe đi vì nước.

Anh đã cố gắng sống tốt như lời Tae căn dặn, anh cũng cố gắng mỉm cười, cũng cố gắng không đau lòng nhưng... tim cứ nhói, đau lòng như vậy, khóc đến hai hốc mắt đã đau rát cả... anh cũng đã cố mở lòng với người khác, trái tim nó cứng đầu quá... chẳng chịu nghe gì cả...

Anh chỉ muốn thấy hắn một lần nữa... chỉ một lần nữa thôi chạm vào bàn tay kia, ôm vào lòng.

"Jinie!"

Giọng nói ấy vang vọng, xé toạc màn đêm lạnh giá.

"Tae?"

Hắn chạy đến bên anh, đôi mắt ngấn nước.

"Em nhớ anh."

"Tae... là em sao?"

"Ừm. Như lời ước của anh. Được thấy em một lần nữa."

Anh ôm vội hắn vào lòng, khóc thét lên đập vào lồng ngực vững chãi kia.

"Đồ tồi! Dám bỏ anh mà đi! Kim Taehyung!"

"Jinie em xin lỗi."

"Anh nhớ em..."

Hắn cúi xuống hôn anh.

Lần hôn cuồng nhiệt nhất, và cũng là lần cuối cùng.

Chỉ là anh nhớ hắn, nhớ đến phát điên.

Còn hắn, lại tan biến lần nữa... trong không gian...

Cô đơn lại vây lấy anh một lần nữa.

Đúng lúc ấy mọi người đi ra khoác lấy vai anh.

"Cậu vừa khóc sao? Chà, không ngờ tớ theo chồng xa xứ mà cậu lại đau khổ như vậy!"

"Ừ đó cái đồ tồi!"

Tiếng cười vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, Seokjin sẽ không cô đơn vì bên cạnh anh luôn có Hoseok, Jimin, Namjoon, Yoongi, Jungkook, Kihyun và cả Sungkyu hyung.

Ừ, sẽ là vậy, tất cả bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net