i hate you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 tháng sau,

Hè đã sang, mùa hè oi bức nóng nực khiến mọi người ngột ngạt chính vì vậy mà mấy quán kem và xe kem mọc đầy lên. Cách 1km là sẽ có một hàng quán kem, cách 30m sẽ có một xe kem.

Những đứa trẻ vòi vĩnh bố mẹ mua cho kem nhìn mà thấy thương. Anh lang thang tay tung tăng cầm bịch đồ ăn, phải mua cho tận hai người, nghĩ đến đây từng bước chân mạnh mẽ tiến về trước thật nhanh.

Ghé vào xe kem, anh mua một cây nghĩ rằng: chắc hẳn từ đây về nhà sẽ tan ra nên không cần mua cho tên vô lại kia đâu.

Ai dè đâu đó vang văng vẳng giọng nói đầy nội lực.

"Yahhh trốn ăn một mình vui không hả? Jinie?"

"Aizz"

Anh bất đắc dĩ quay sang nở nụ cười thân thiện chào đón kẻ vô công rồi nghề đi lại.

"Đồ xấu tính."

"Muốn thì anh đây mua cho, không cần sỉ vả nhau như thế đâu!"

"Từ khi nào em lại xưng hô thô lỗ với người yêu mình thế này!"

Namjoon véo má Seokjin thật đau. Riêng ông chủ tiệm nãy giờ há hốc mồm nhìn hai thằng đàn ông đang chơi trò 'mèo vờn chuột' trước mặt.

Nhận ra cả hai hơi lộ liễu nên anh thúc khuỷa tay vào hông người đàn ông không biết phép tắc kia.

"Chú cho cháu xin thêm một cây kem vị vani nữa nhé!"

"Jinie nhà ta giỏi thật đấy! Nhớ rõ anh thích ăn kem vị gì luôn nhỉ?"

"Có tin tôi cắn chết anh không?"

"Sao nào? Ở nhà ăn nhau còn chưa đủ?"

Ông chủ tiệm không kìm chế được nổi đóa lên.

"Ở đây là nơi công cộng."

"Cháu xin lỗi. Thằng bạn trêu hơi lố hahahahaha."

Giọng cười có chút méo mó, anh cắn chặt răng chịu đựng. Được lắm Kim Namjoon, về nhà anh biết tay tôi!

Hai người an nhàn ngồi nhìn dòng người qua lại. Đứa bé được bố mẹ mua cho cái bong bóng, vui vẻ cười tít mắt. Cặp tình nhân đang sánh bước bên nhau nói cười, đám nữ sinh bàn luận về các idol thần tượng. Cả những bà cụ ông cụ ngồi hát vu vơ vài câu rồi tiếp tục chăm đứa cháu ăn kem chảy tè le.

Cứ vậy đi, anh muốn sống thế này. Sống nhàn nhã, sống cùng người đàn ông này đến hết đời. Kim Taehyung gì chứ! Hắn đã là dĩ vãng rồi.

Quên hắn đi...

"Sao lại ngây ra thế?"

"Hả? À, không có gì."

"Nhớ người ta sao?"

"Ai chứ!"

"Kim Taehyung."

"Làm gì!"

"Qua được ai chứ em nghĩ em qua được cặp mắt của Kim Namjoon này à?"

Anh im lặng. Tại sao khi đã dần quên hắn thì trái tim cứ nhói lên nhắc nhở sự hiện diện của hắn trong quá khứ vô tình kia? Tại sao khi đã dần tin vào tình cảm anh dành cho Namjoon thì Kim Taehyung cái tên đó lởn vởn một lần nữa trong trí óc?

Hắn đã chết rồi mà, Kim Seokjin. Kim Taehyung đã không còn tồn tại!

Ngày ấy hắn rời đi như một cơn gió nhẹ, không tiếng động cũng chẳng đau thương... hắn cam chịu tất thảy.

Hắn muốn anh nhìn thấy vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài, dang vòng tay rộng nuốt hết chông gai vào lòng. Hắn ra đi tựa đóa hồng héo úa, đóa hồng héo úa nhưng vẫn còn gai.

Anh muốn chạm vào hắn, muốn ôm lấy hắn mà hắn tàn nhẫn dùng gai đâm tay anh để anh đừng đến bên hắn.

Ánh mắt hắn dành cho anh, ánh mắt của kẻ mất hết hi vọng vào cuộc đời, ánh mắt của kẻ sợ yêu và không muốn yêu, ánh mắt của kẻ mất hết niềm tin...

Thực xin lỗi...

Xin lỗi Kim Taehyung.

Anh nhớ rất rõ mùa đông năm ngoái, 5 tháng trước hắn bị vây bắt ngay tại nhà ở. Căn nhà bề ngoài nhìn khá bình thường, cứ như nhà hoang không chủ. Vậy mà bên trong ẩn chứa tội ác tày trời.

Chứng cứ bày ra trước mắt Namjoon. Xem xét thật kĩ xung quanh, anh nhận ra vài điểm quen thuộc. Cách sắp xếp đồ đạc ở đây thực sự giống hệt cách sắp xếp bài trí ở nhà Seokjin... Kim Seokjin, cậu đang giấu tôi điều gì?

Namjoon tức tốc lái xe đến nhà Seokjin. Gõ cửa thật lịch sự.

"Có chuyện gì vậy anh cảnh sát?"

"À... Tôi muốn hỏi cậu vài điều..."

"Anh cứ tự nhiên. Trước tiên vào nhà ngồi cái đã."

"Ừm, cảm ơn."

Namjoon đảo mắt xung quanh để xác định mình không lầm một lần nữa. Nỗi thất vọng tràn trề, cậu giấu tôi cái gì hả Kim Seokjin...

"Mời anh uống nước!"

"Tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn nhé."

"Ừ..."

"Cậu và tên sát nhân kia có quen nhau đúng chứ?"

"Ừ. Có."

"Từ khi nào? "

"Cái hôm tôi vừa mất tích về, là hắn bắt cóc tôi."

"Sao không báo án? Rõ ràng cậu biết cơ mà?"

"Tôi không muốn."

"Tại sao?"

Đến đây anh ngập ngừng.

"Vì... Tôi... Tôi yêu hắn."

Cũng vì câu nói ấy của Seokjin, Kim Namjoon đã nhắm mắt cho qua chi tiết này dẫn đến bi kịch của Kim Taehyung.

Hắn vượt ngục. Hắn sợ, sợ ai đó sẽ làm tổn hại đến Seokjin bởi trong mớ chứng cứ kia, trong ví tiền của hắn có hình hắn chụp lén anh lúc anh đang ngủ. Hắn sợ luật pháp khốn nạn này vu khống anh là đồng phạm với hắn.

"Ơ... Cậu..."

"Anh có sao không? Hoàn toàn ổn chứ?"

"Ừ nhưng mà cậu vượt ngục sao?"

"Tôi sẽ trở về ngay. Nếu họ có vu cho anh tội thông đồng với tôi, cứ chối cho tôi. Biết chưa hả đồ ngốc!"

"Biết rồi."

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Seokjin, tôi, Namjoon đây. Kim Taehyung hắn có đến đây chứ?"

"Không... Không có."

"Phiền cậu cho chúng tôi vào nhà."

Seokjin chảy mồ hôi hột nhìn Taehyung. Sau một hồi do dự anh nói với hắn.

"Trốn lên lầu đi, mau!"

Taehyung nghe lời anh trốn vào phòng ngủ. Chui vào tủ đồ. Đáng lẽ hắn không nên kéo anh vào chuyện này...

Hắn đổi ý, leo cửa sổ thoát ra ngoài. Ngã xuống nền đất một vố thiệt đau, hắn gắng gượng bước tiếp...

"Đội trưởng Kim, có người thấy hắn chạy về phía bờ sông Hán."

"Đuổi theo."

Namjoon toan chạy theo, bị Seokjin kéo lại.

"Tôi đi cùng."

"Không cần đâu."

"Tôi muốn đi cùng, làm ơn..."

Taehyung chạy, chạy mãi, chạy đến đường cùng. Phía trước là một mảng sông rộng lớn. Trước, hắn từng nghĩ một ngày nào đó sẽ cùng anh đến cầu Banpo xem phun nước, nay hắn đến đây nhưng trong tình trạng bị vây bắt.

"Đứng lại!"

Namjoon đuổi theo, hắn đứng sát thành cầu. Định nhảy xuống.

"Kim Taehyung! Làm gì vậy?"

Anh đứng đó, hét thật lớn, anh sợ hắn không nghe thấy. Anh sợ hắn trượt tay sẽ thật sự ngã xuống. Anh sợ hắn sẽ chết, bỏ mặc anh.

Hắn vừa buông tay, anh chạy đến bắt lấy bàn tay to lớn kia.

"Buông ra mau Kim Seokjin!"

"Không được! Cậu không được nhảy xuống. Leo lên đi, leo lên rồi tôi sẽ yêu cậu, leo lên rồi tôi và cậu sẽ làm lại từ đầu. Ở tù cũng được, bao lâu tôi cũng đợi. Miễn ở lại bên tôi, làm ơn đi Kim Taehyung!"

"Thì sao?"

Hắn nhìn anh. Hai đôi mắt chạm vào nhau, ánh mắt ấy làm anh sợ hãi... Ánh mắt ấy nói lên hắn không muốn sống nữa, hãy buông tha cho hắn. Hắn... Muốn chết.

Hắn ghét anh. Ghét anh đã ngó lơ hắn, ghét anh đã bỏ mặc hắn giữa một nùi tuyệt vọng, ghét anh đã thân mật cùng người đàn ông khác... Để hắn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net