liberal

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau anh thức giấc, hắn có vẻ đã ra ngoài từ rất lâu rồi.

Anh đi làm những chuyện thường làm mỗi sáng: đánh răng, rửa mặt, thay đồ. Rồi tự giác lấy bịch đồ ăn hắn mua trước đó nhấm nháp từ từ cho hết.

Anh cảm nhận được điều gì đó kì lạ. Trên bàn ngoài bịch đồ ăn còn có điện thoại của anh, chìa khóa nhà hắn, chìa khóa nhà anh và một mẩu giấy.

"Anh được tự do, báo cảnh sát nếu anh muốn."

Không chần chừ anh cầm theo điện thoại đi ra khỏi nơi quái quỷ này. Chạy thật nhanh về nhà.

Lúc anh đi, anh đã không để ý, trong góc tối của căn phòng có một đôi mắt đang dõi theo anh. Mộng mơ hảo huyền gì chứ? Anh cũng như họ, cũng sẽ bỏ hắn mà đi...

Kí ức năm mười lăm tuổi tràn về tâm trí hắn, đau thương lẫn tuyệt vọng chẳng nói nên lời.

Cuộc sống của Kim Taehyung vốn dĩ là một công tử giàu có, thừa kế cả tập đoàn chứ chẳng đùa... nhưng hình như kiếp trước cậu đã tạo nghiệp để kiếp này phải hứng chịu mọi hình phạt.

Cuộc đời thay đổi từ khi bố cậu mang đứa con ngoài giá thú về cùng bà cô cao ngạo hách dịch.

Mẹ cậu hiền hậu, không dám nói nửa lời. Chỉ biết bảo vệ cậu trước giông tố cuộc đời. Năm 20 tuổi, cũng là năm cậu gặp Seokjin. Bố mất, di chúc không đề cập đến việc để lại đồng nào cho mẹ con cậu.

Cậu buộc thôi học, nhục mặt bị đuổi ra ngoài đường. Mẹ cậu đang tuổi già sức yếu vậy mà vẫn phải ôm lấy chân bà ta cầu xin...

Bất công lắm, mẹ cậu như thế khiến bà ta hả hê lòng vui như trẩy hội.

Sau đó thì, không có sau đó năm 23 tuổi cũng là lúc cậu gặp lại anh, cũng là thời điểm mẹ cậu chết mà không tìm được xác, cũng là lúc mụ dì ghẻ kia bị chính tay cậu giết. Tàn bạo không chút động lòng.

Hắn cười nhạt, khi bà ta chết, hai mắt vẫn trăn trối nhìn hắn, tựa muốn bóp chết hắn tại chỗ. Bà ta van xin càng khiến hắn cảm thấy ghê rợn.

Kim Seokjin- anh chẳng khác mẹ hắn là bao. Cũng lẳng lặng bỏ hắn, lẳng lặng rời xa hắn, đôi tay anh hắn đã không thể giữ nữa rồi.

Anh về nhà, lòng an yên hơn bao giờ... thực ra có chút gì đó cũng làm anh khó chịu... con mẹ nó là gì chứ nhỉ?

Anh đi tắm, thật sạch, thật sạch, gột rửa mọi đụng chạm giữa hắn và anh, chà xát mạnh hai cánh môi đỏ hồng để quên đi nụ hôn ngọt ngào kia...

Anh không báo cảnh sát.

Thật ra anh cũng định báo nhưng cứ tới đồn cảnh sát là đi ra đi vào đi tới đi lui mãi chẳng thể bước nửa bước vào đó.

Mỗi ngày trôi qua, đã hơn một tuần. Hình ảnh hắn cứ lượn lờ trong tâm trí anh, để quên hắn chỉ có cách làm việc thật chăm, khiến mình thật bận anh sẽ quên hắn thôi.

Anh đi làm lại, mọi người hỏi thăm anh đủ điều. Trưởng phòng gọi anh vào phòng riêng, anh biết đang sắp bị mắng chửi thậm tệ rồi đây.

Yoo Kihyun ngồi xuống, liếc nhìn từ đầu đến chân anh. Sau đó cất giọng trầm khàn ấm áp.

"Tôi sẽ phạt cậu vì đã nghỉ không phép đến tận một tuần, trước hết cho tôi một lí do. Đừng nói là đi Việt Nam thiệt, tôi không tin đâu."

"Cái đó... mẹ tôi bị bệnh nên phải về quê tận Daegu chăm sóc."

"Nói dối. Mẹ cậu hôm trước mới gọi cho công ti hỏi cậu có đi làm không đấy!"

Chết thật rồi, căng thẳng ập đến sống lưng anh.

"À thì... có thằng bạn lâu ngày mới gặp, nó từ Mĩ về mà chỉ về một tuần thôi nên tôi đành dành hết tuần cho nó. Tôi quên báo cho anh..."

"Bạn? Bạn nào? Tôi muốn gặp người bạn đó!"

"Đã bảo về Mĩ rồi mà..."

"Vậy call video."

"À tôi nhớ ra vẫn chưa về thì phải. Tôi sẽ cho anh gặp."

Đồ lùn khó ưa! Đừng tưởng là cấp trên thì muốn gì cũng được nha! Quá đáng! Bạn thì sao? Cái gì cũng quản cho bằng được.

Vừa hay Hoseok vừa về Seoul sáng nay. Anh nhờ cậu bạn từ America chính gốc đi gặp Yoo Kihyun giúp anh.

Hôm đó anh viện cớ bận không đi được, bận phải làm việc bù đầu bù cổ bù cả nỗi nhớ Kim Taehyung.

Tin tức báo mạng, ngay cả tờ báo sáng nay cũng đều đưa tin mới nhất về vụ giết người tối qua. Ở gần khu nhà anh, rất gần, là nhà đối diện nhà anh. Ông chồng bị đâm chí mạng hai nhát dao ở ngực trái, là kẻ đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, mặc đồ màu đen.

Anh thở dài, Kim Taehyung, Kim Taehyung, Kim Taehyung! Làm ơn để tôi quên cậu đi!

"Alo?"

"Cậu còn nhớ tôi chứ? Người cảnh sát hồi tuần trước mời cậu về đồn lấy lời khai."

"À, đương nhiên là nhớ."

"Phiền cậu đến đây lần nữa được không? Tôi có chút chuyện cần hỏi."

Anh bắt taxi đi về đồn cảnh sát Seun, lưỡng lự bước từng bước nặng nề.

Anh cần phải bình tĩnh!

"Chào cậu, Seokjin."

"Chào anh, lại việc gì cần tôi khai nữa sao?"

"Nghe nói cậu đã mất tích suốt một tuần. Cậu đã đi đâu vậy?"

"À... cái đó... tôi sợ tên sát nhân sẽ đến tìm nên về Busan lánh vài hôm với cũng muốn hóng gió một chút."

"Thật sao?"

"Thật. Phía các anh vẫn chưa tìm ra hắn a?"

"Ừ, tên này khó nuốt. Muốn bảo cậu cẩn thận một chút, phạm vi phạm tội của hắn tiến đến rất gần cậu rồi. Mong cậu có việc gì cần giúp đỡ cứ gọi tôi."

Nói rồi người cảnh sát đưa Seokjin một tấm card visit. Anh nhìn lên họ tên đầy đủ 'Kim Namjoon'.

"Cảm ơn anh, Namjoon."

"Ừ, vậy cậu về nghỉ. Hay tôi đưa cậu về?"

"Cũng được. Phiền anh quá."

Cả hai người đi bộ cùng nhau trên con đường lá thu rơi dát vàng. Gió mơn man thổi luồn vào mái tóc mềm mại của anh. Vị cảnh sát đi kế bên cứ cười tủm tỉm mãi.

"Làm gì mà anh cười mãi thế? Mặt tôi dính gì kì lạ lắm sao?"

"Không có. Được đi cùng người đẹp trai như cậu khiến tâm tình tôi có chút vui vẻ."

"Cũng biết chọc người ta quá a."

"Tôi nói thật!"

"Anh thôi đi!"

Cười nói vui vẻ là thế, Kim Seokjin cười thật tươi. Anh làm tim hắn đau nhói.

Hắn đứng nhìn từ xa, người đàn ông của hắn lại đi chung đường cùng một người đàn ông khác, nụ cười kia sao cũng quá hạnh phúc chưa bao giờ anh dành cho hắn nụ cười đẹp như thế...

Trong giây phút ấy, hắn đã nghĩ: buông tay anh, anh sẽ đi con đường của riêng anh, còn hắn sẽ quên anh sống cuộc đời chó má này của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net