lovely

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A... tôi xin lỗi."

Cậu nhóc lên tiếng trước, anh cúi xuống nhìn người đàn ông nhỏ bé này.

Ấn tượng đầu tiên chỉ biết nói hai chữ: đáng yêu. Chưa bao giờ Namjoon gặp người nào đáng yêu đến thế. Ngay cả giọng nói cũng trong vắt khiến con người ta say mê.

"Tôi... tôi... cũng... xin lỗi."

Anh nói năng lấp bấp, chắc là vì ngại.

Cả hai đi ngang qua nhau, nhưng hình như Jimin cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

"Này anh kia!"

Namjoon nhìn xung quanh rồi khi đã chắc chắn mới đưa tay chỉ vào bản thân.

"Tôi?"

"Ừm. Tên anh là gì?"

"Kim... Kim Namjoon."

"Tôi là Park Jimin sống ở làng dưới gần thảo nguyên. Khi nào rảnh nhớ ghé qua!"

"Tôi ở làng trên."

Jimin híp mắt cười, mang tâm tư vui vẻ nhảy chân sáo líu lo cả nửa ngày.

Seokjin lấy làm lạ, tự dưng hôm nay Park Jimin yêu đời quá nhỉ?

"Yah, gì vậy?"

"Sáng sớm mở banh mắt đã thấy cảnh tình tứ, ra thảo nguyên dạo chơi thì gặp được một anh đẹp trai a."

"Thật á?"

"Ừm!"

"Hỏi được tên không?"

"Được! Sống ở làng trên a."

"Chúc mừng! Chúc mừng! Mong rằng cá sẽ mắc câu."

"Yên tâm, một khi Park Jimin đã câu cá rồi thì chỉ có vào lưới chứ không thoát nổi đâu!"

Dứt lời, cả hai cười ha hả khiến mọi người xung quanh nhìn chằm chằm.

Jungkook đi ngang tính xem xét vết thương của Seokjin nhưng coi bộ chắc lành hẳn rồi.

Vào lều thì thấy Taehyung nằm đọc sách, Jungkook đặt hộp y tế lên bàn rồi yêu cầu hắn ngồi yên để anh tháo băng quấn ra.

"Vết thương của cậu cũng đỡ hơn hôm qua nhiều rồi. Giờ không cần quấn quanh đầu nữa."

"Ừm. Chút nữa ra ngoài nhờ anh bảo hai người đó vặn volume nhỏ lại người bên trong nhức đầu lắm."

"Vâng."

Jungkook mém nữa bật cười, may là còn ý thức đang băng bó cho người bệnh.

Namjoon nghĩ ngợi hồi lâu thì đột nhiên đi xuống ngôi làng mà Jimin ở. Đơn giản chỉ bởi anh muốn thấy Seokjin.

Anh sẽ lấy lí do tìm gặp Jimin, mặc dù như vậy là sai nhưng anh không thể quên Seokjin thế được. Ít nhất trong quá khứ Seokjin cũng phải từng thích anh một chút chứ? Dù chỉ là một giây thôi anh cũng sẽ mãn nguyện mà rời đi.

Con người vốn là loài tham lam, được một lại muốn mười.

Khoảnh khắc thấy anh cùng Jimin ngồi cười trêu nhau, Namjoon nhen nhóm cảm giác chiếm hữu.

"Jimin..."

"Ủa... anh Namjoon... tôi... sao anh đến giờ này?"

Mới sáng sớm 6 giờ mà Namjoon đã tìm gặp cậu, lòng Jimin vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

"Namjoon... Jimin người cậu kể là người này sao?"

"Ừm, hai người quen nhau hả?"

"Có chút."

Namjoon giả vờ lạnh lùng trả lời khiến tâm tư Seokjin anh rối bời.

Vừa lúc ấy thì Taehyung bước ra.

"Seokjin đi ăn đi em đói quá."

Anh vội kéo hắn ra sau lưng mình, mặt cắt không còn giọt máu.

"Namjoon... tôi biết... tôi biết tội Taehyung đáng phải kết tử hình hoặc chung thân... nhưng mà cậu ấy đã chết rồi... đây... đây là Hansung..."

"Kim Seokjin cậu, nói nhiều làm gì? Tôi, là tôi cứu hắn nên hắn mới có thể sống đến tận bây giờ."

"Anh nói gì?"

"Thôi, bỏ đi. Vốn tôi đến đây để gặp Jimin, nhưng không ngờ lại gặp hai người. Đẹp đôi đấy, chúc sống tốt."

Namjoon nén đau thương, quay lưng về phía bọn họ. Đi một quãng thật xa thì Jimin mới chạy theo nắm tay anh lại.

"Tôi không biết giữa ba người đã xảy ra chuyện gì... nhưng xin anh đừng rời đi như thế..."

Namjoon mắt ướt nhòe, khẽ nhìn cậu.

Jimin nhướn người, hôn nhẹ lên môi Namjoon.

"Đừng khóc."

Park Jimin đã an ủi Kim Namjoon như thế, trái tim bất giác cũng ấm áp hơn một chút.

Kể từ hôm ấy, cậu bé Jimin kém anh một tuổi cứ ghé thăm nơi anh sống tạm ở ngôi làng trên.

Hôm ấy trời trong xanh, Seokjin bỗng đến gặp Taehyung riêng.

"Anh có chuyện muốn nói."

"Anh nói đi."

"Lỡ như cảnh sát biết được em ở đây thì sao?"

"Thì em chịu tội chứ sao? Một là tử hình nhẹ hơn chắc là tù chung thân."

Anh im lặng một hồi, cúi gằm mặt, di di mũi chân thành vòng tròn.

"Sao em có thể nói dễ dàng như thế chứ?"

Anh khóc. Hansung bất ngờ vội đứng hình vài giây.

Rồi chợt lấy lại ý thức làm việc mà bản thân nên làm.

"Đừng... đừng mà Jinie... anh sao đột nhiên lại thế?"

"Tại sao lại giết người chứ đồ tồi tệ này!"

Anh đánh vào ngực hắn mấy cái thùm thụp mạnh thật mạnh. Hắn trơ lì đứng đó, nhìn anh đau khổ cùng dòng cảm xúc bất lực.

Anh nói đúng... hắn... lúc đó... sao lại giết người?

Giá như gặp lại anh sớm hơn một tí, sớm hơn nữa thì có lẽ hắn đã biết quay đầu là gì...

Mà hắn trở nên xấu xa như vậy từ bao giờ bản thân hắn còn chẳng rõ... sự man rợ xâm chiếm cả trong trí óc hắn...

"Seokjin... em hứa, sẽ không rời xa anh lần nào nữa..."

"Nói dối, chẳng phải em vừa nói nếu cảnh sát bắt được thì... thì em sẽ..."

"Tin em không?"

Hắn cứ tiếp tục quyến rũ anh bằng ánh mắt sâu đầy thâm tình.

Anh gật đầu rồi hắn ôm anh, hôn anh triền miên. Nụ hôn kéo dài một tiếng hơn, âm thanh vang lên từ sự cọ sát gần gũi của vùng môi.

Thứ ở dưới cũng bắt đầu căng cứng.

"Seokjin! Có chuyện rồi!"

Tiếng Jimin vang lớn đánh thức dục vọng đang dần hình thành.

Anh buông hắn ra, che bờ môi sưng đỏ của mình lại đi ra lều, chỉnh trang lại áo quần xốc xếch.

"Chuyện gì vậy Jimin?"

"Yoongi hyung... anh ấy bị bọn cớm bắt rồi!"






____________

*Tra cầu ý kiến readers: các cậu muốn SE hay OE chứ tình hình này không HE nổi huhu ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net