Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ vừa nói, vừa liếc nhìn cái vòng trên tay tôi rồi bảo:

- Bây giờ mẹ đang khó khăn, không có tiền đóng viện phí cho em, cái vòng vàng hồi... bố mày cho ấy... bây giờ...

Tôi nghe bà nói mà ngẩn cả người ra, dĩ nhiên tôi hiểu điều mà mẹ tôi đang nói đến đây là gi. Bà muốn đem bán cái vòng tay này của tôi. Mà đây là kỷ vật duy nhất bố dành cho tôi. Bố tôi đã mất sớm vì bạo bệnh, mẹ tôi một tay nuôi hai chị em tôi ăn học, vậy nên...

Tôi nhìn xuống chiếc vòng tay của mình một hồi lâu. Bán? Đối với tôi, chiếc vòng này không chỉ dừng lại ở giá trị vật chất... Nó là kỷ vật cuối cùng mà bố để lại cho tôi... Nó nhắc nhở tôi luôn nhớ về bố... Bán? Một từ bán sao mà nghe nhẹ nhàng đến thế...

Thấy tôi ngẩn ngơ, mẹ tôi bày ra gương mặt khó chịu.

- Úi giời ơi, có cái vòng thôi mà mày đã thế rồi. Mẹ chạy vạy khắp nơi mới có tiền viện phí đóng cho em, bây giờ họ cũng túng thiếu, họ đòi. Mẹ mang ra tiệm cầm đồ lấy ít tiền về trả cho họ, xong rồi khi nào em khỏi bệnh, mẹ có tiền rồi mẹ chuộc lại gửi trả mày chứ mày làm như mẹ ăn không của mày ấy. Có vậy thôi mà mày hẹp hòi thế. Mày không nghĩ cho em trai đang ốm bệnh ở dưới quê à?

Tôi không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay. Một cảm giác đau đến quặn lòng dâng trào, không phải tôi không thương em. Mà thực sự trên người tôi không có bất cứ giá trị nào ngoài chiếc vòng này. Đối với tôi, nó thực sự rất quý giá, mang nó đi bán khiến tôi có cảm giác mình trở thành một người con bất hiếu... Bất giác, tôi đưa tay miết chiếc vòng, thực sự là không nỡ... không nỡ một chút nào. Chưa bao giờ tôi bị đẩy vào tình thế khó xử như thế này...

Tôi như vậy khiến mẹ tôi vô cùng khó chịu, bà đứng phắt dậy rồi tức giận nói:

- Thế đấy, chị với chẳng em, lúc nào cũng bảo thương em thế mà em ốm thì không lo. Mày không muốn bán thì đưa tiền học đây, tạm thời kỳ này xin nghỉ, bảo lưu đi mà đi làm. Con gái lớn tướng rồi mà cứ xin tiền mẹ mãi, không thấy nhục à?

Tôi bất giác nhìn mẹ, chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng và ê chề đến thế. Tôi lên Seoul, tiền phòng, tiền học, tiền điện, tiền nước, tiền ăn, đủ thứ tiền nhưng vẫn phải vừa đi làm vừa đi học mưu sinh. Đồng ra đồng vào tôi đóng hết chứ có tiêu gì cho bản thân đâu? Tiền ăn tiền phòng mẹ tôi gửi lên không đủ. Có tháng bà gửi cao nhất là một triệu, có tháng không gửi đồng nào tôi cũng chẳng dám kêu than mà chỉ biết vắt kiệt sức ra để làm.

Em gái ở nhà đang ốm, vậy nên... tôi thực sự không còn cách nào khác.

Tôi nhíu mày, cảm thấy cõi lòng nặng nề vô cùng. Tôi nói thầm với lòng mình: Con xin lỗi bố.
Thế rồi cuối cùng, tôi cũng tháo chiếc vòng trên tay ra rồi đưa cho mẹ. Dù rằng trái tim đang bị đâm nát thành hàng vạn mảnh...

- Con gửi mẹ.

Mẹ tôi thấy vậy liền cầm luôn chiếc vòng rồi cười hí hửng.

- Ừ. Mẹ cảm ơn nhé. Khi nào có tiền thì mẹ chuộc lại cho, nhé con gái ngoan.

Vừa nói, bà vừa vuốt má tôi, tay kia đút vội chiếc vòng kỷ vật quý giá do bố tôi tặng vào túi. Nét mặt bà trở nên vui tươi, khác hẳn với vừa nãy. Tôi buồn mà không dám thể hiện ra gương mặt, chỉ biết vâng dạ với mẹ.

- À mà này, lúc nãy mẹ đến, có gặp một người dáng dấp khôi ngô tuấn tú, trông có vẻ tri thức và giàu lắm. Lúc mẹ vào đây, nó cứ nhìn mẹ chằm chằm, hóa ra là trọ cạnh phòng con à?

Tôi nghe đến đây thì chột dạ nhưng vẫn đáp:

- Vâng ạ.

- Ừ, mẹ thấy thằng đấy được đấy, có vẻ giàu...

Dĩ nhiên tôi hiểu ý mẹ là gì, tôi ngay lập tức chặn lại:

- Mẹ ơi người ta có người yêu rồi mẹ ạ.

Nghe tôi nói vậy, bà mất hứng rồi bĩu môi nói:

- Người yêu thì người yêu, chưa cưới thì vẫn yêu được chứ sao? Thằng con trai nào chả thế, bây giờ lăng nhăng bỏ xừ ra. Quan trọng là nó cho mình cái nọ cái kia con ạ.

Tôi á khẩu, há hốc mồm với những lý lẽ trên trời của mẹ. Mẹ tôi lúc nào cũng vậy, cứ ai nhiều tiền là bà quý. Tôi không dám cãi lại mà chỉ dám thở dài thườn thượt.

- Thôi được rồi, tôi nói cô có bao giờ nghe đâu, tôi đi có việc đây!

Nói xong thì mẹ tôi cũng quay ngoắt 360 độ đi thẳng ra khỏi cửa, không thèm ngoái lại nhìn tôi đến nửa ánh mắt, để lại trong tôi bao nhiêu nỗi buồn phiền...

Cả đêm hôm đó, tôi suy nghĩ và buồn rất nhiều chuyện. Rất nhiều thứ phải lo khiến tôi không ngủ được mà thức trắng cả đêm. Nhưng buồn hơn cả, đó chính là tôi phải bán đi chiếc vòng quý giá, kỷ vật giữa bố tôi và tôi... Điều đó khiến tôi vừa áy náy, vừa đau lại vừa thấy có lỗi...

_____________

Những ngày sau đó, tôi vẫn chẳng thể nào thoát ra khỏi tâm trạng buồn đượm đeo đuổi. Tôi đi lấy chiếc xe cà tàng trong hàng sửa của mình rồi lại phóng xe đến lớp học. Tôi vác gương mặt buồn rượi đến lớp học, và chỗ ngồi bên cạnh tôi vẫn là Amie. Thấy tôi, cô ấy hoạt bát nói:

- Sao hôm nay buồn vậy? Chuyện tình với bạn trai sao rồi.

Làm sao mà vui nổi khi đã túng thiếu lại còn thất tình? Bị bán đi chiếc vòng của bố... Vui thế nào đây? Thế nhưng tôi không dám nói ra sự thật.

- Tớ đã nói là tớ không thích ai nhưng cậu không tin. Tớ buồn là vì tớ phải lo tiền học và tiền nhà này!

- Dạo này... cậu thiếu tiền nhiều lắm hả?

- Ừ!

Tôi đáp vỏn vẹn như vậy rồi gục đầu xuống bàn vì quá mệt mỏi. Những ngày gần đây tôi chạy đi làm hết chỗ này đến chỗ nọ, suy nghĩ về tiền nong đến hao gầy cả con người, chỉ có lên lớp là tôi mới có  thời gian được nghỉ ngơi. Đang nằm trên bàn thì tự dưng tôi nghe thấy tiếng sột soạt.

- Này, cậu cứ cầm đi, không phải ngại đâu.

Tôi ngẩng đầu lên thì Amie dúi vào tay tôi một khoản tiền lớn. Tôi thấy vậy liền lập tức từ chối đây đẩy.

- Gì vậy, tớ không nhận đâu...

Sao tôi có thể nhận tiền của Amie khi tôi có tình cảm với bạn trai của cậu ấy được chứ? Điều đó dấy lên trong tôi bao nhiêu là ăn năn.

- Nhận đi, không nhận tớ dỗi đấy.

Mặc cho tôi đẩy tay lại, Amie cũng không chịu thua tôi, chúng tôi cứ vậy mà giằng co qua lại rồi cuối cùng cậu ấy nói:

- Không nhận thì từ nay khỏi bạn bè nữa, bạn bè kiểu gì mà mình muốn giúp cũng từ chối là thế nào? Có khó khăn thì giúp đỡ, cứ như người ngoài ý.

Amie vừa nói vừa bày ra gương mặt bực tức khiến tôi không biết phải làm như thế nào mới phải, vừa ngại lại vừa xấu hổ...

Cô ấy lúc nào cũng tốt bụng như vậy, thấy bạn bè khó khăn luôn ra tay giúp đỡ, nếu là mọi khi tôi sẽ rất cảm kích, nhưng sau khi biết người yêu của chú là bạn thân của tôi thì... thực sự tôi rất khó xử.

Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Amie, cuối cùng tôi đành thở dài rồi nói:

- Vậy... mình hứa sẽ trả cậu sớm nhất.

Chỉ đợi tôi nói vậy, Amie mới chịu nở ra một nụ cười dễ thương.

- Có thế chứ... bạn bè mà...

Vào tiết học, đầu tôi không thể nào tập trung nổi dù đã có tiền trong tay, tôi vừa thấy cảm kích vì lòng tốt của bạn, vừa thấy hối hận khi nhận tiền của cậu ấy. Cảm xúc này khiến tôi giằng xé kinh khủng.

Tôi thực sự không thể hiểu nổi, tại sao Oh Amie có thể nhìn trúng tên đàn ông khốn nạn như chú? Cậu ấy quá tuyệt vời, tôi nghe nói ngoài vẻ xinh đẹp kia thì cậu ấy sở hữu thành tích học tập và gia thế siêu khủng. Có biết bao nhiêu người vây quanh, tại sao lại là tên khốn nạn kia? Cứ nghĩ đến việc chú giẫm đạp lên tình cảm của cậu ấy, tôi không thể nào chịu được! Cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

Tôi có nên nói cho Amie biết không? Chuyện ông chú của tôi... không tốt như cậu ấy vẫn nghĩ.

Đầu tôi trở lên mông lung, cuối cùng suy nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi quyết định hỏi cô ấy.

- Cậu... có bạn trai rồi phải không?

Hạnh bất ngờ trước câu hỏi của tôi, nhưng ngay sau đó cậu ấy tủm tỉm cười.

- Tớ... để lộ dễ dàng trên gương mặt như vậy à?

Lòng tôi đau như cắt, đúng là dạo gần đây cậu ấy trở nên tươi cười và vui vẻ hơn trước... Tôi cố tỏ ra vui vẻ rồi tiếp chuyện.

- Ừ, nhìn là biết... Người ấy có tốt không?

Amie đưa tay lên nghịch nghịch mấy lọn tóc ngắn của mình, ánh mắt của cô ấy trở nên mơ màng khi tôi nhắc đến người đàn ông ấy. Sau đó cô ấy sáp lại gần tôi rồi thì thầm.

- Bí mật đấy nhé!
Tôi gật đầu.

- Ừ.

- Tốt, yêu và chiều tớ nhiều lắm, làm bác sĩ, còn là phó giáo sư trẻ tuổi nữa cơ. Hiểu tâm lý của tớ cực kỳ. Biết tớ thích gì, muốn gì...

Nghe câu khẳng định của Amie mà trái tim tôi như có một vật sắc bén đâm vào. Ánh mắt của cô ấy khi nhắc về người yêu trông tự hào lắm. Tôi thật xấu xa, đáng lẽ tôi phải thấy vui cho bạn mới phải, tại sao tôi lại sinh ra cảm giác tồi tệ này?  Tôi cố nặn ra một nụ cười vui vẻ dù lòng đau như cắt.

- Anh ta... có làm cậu buồn không?

Amie nhìn tôi lắc đầu cười:

- Không hề! Thích lắm, mẹ anh ấy cũng thích tớ nữa.

Vết thương trong trái tim tôi như bắt đầu lan ra các vùng xung quanh, đau tới không thở nổi. Nơi lồng ngực bắt đầu phập phồng, tôi cố gắng lắm mới có thể điều chỉnh lại nhịp thở của mình...

Chuyện đến mức này rồi sao?

Trước đây, tôi biết chú rất đào hoa, thay người tình như thay áo, không bao giờ lặp lại một cô, nhưng Amie thì khác, cô ấy được chú dẫn về nhà cơ mà...

Hóa ra là thế, hóa ra đây là người chú chọn để lấy làm vợ, cũng phải thôi, cô ấy tốt như vậy cơ mà...

Thế nhưng không hiểu sao, cổ họng như có một vật chèn ép, tôi không thể nuốt xuống được...

Tôi không thể nói ra sự thật, tôi muốn cô ấy hạnh phúc, thế nên... tôi không dám nói ra mối quan hệ giữa tôi và chú.

Đường về nhà như trở nên dài hơn, tôi lái con xe cà tàng mà không thể nào tập trung nổi, nỗi buồn nặng nề trong lòng cứ bâu bám lấy tôi. Tôi vượt đèn đỏ mà không biết, khi mọi người trố mắt nhìn tôi mới biết.

Nghĩ lại mình cũng thật nghị lực, suốt cả quá trình, tôi không rơi lấy một giọt nước mắt.

Nếu chú đã dẫn cô ấy về nhà như vậy, chắc là chú chỉ đùa giỡn với tôi thôi. Tôi tự trấn an mình như vậy mà lòng đau như cắt.

Tôi đi ra chợ mua ít đồ ăn, lúc đi về đến gần ngõ thì tự dưng gặp một đám người đang bu lấy một người phụ nữ. Đám người đó nhìn ai cũng hung tợn, xăm trổ, tướng mạo như cướp, nhìn từ xa thôi cũng thấy sợ.

- Con mẹ, mày khất nợ rồi chạy lên thành phố tưởng tao đéo tìm thấy hả?

- Tôi xin các anh, tôi xin các anh, tôi hứa sẽ trả đủ mà, sắp rồi... sắp rồi...

Giọng nói này khiến cả cơ thể tôi trở nên run rẩy, tôi vội vàng dừng xe bước đến. Bình thường tôi không bao giờ lo chuyện bao đồng, nhưng vì giọng nói kia quá đỗi quen thuộc... Tôi tự lẩm bẩm trong đầu, không, không phải đâu....

- Đánh chết mẹ nó đi!
Lũ người kia bắt đầu hô hào rồi túm tóc người phụ nữ kia giật mạnh ra đằng sau, những người đàn ông đó thi nhau giẫm đạp lên người phụ nữ kia không thương tiếc. Đàn ông mà đi đánh phụ nữ, không thấy hèn sao?

Tôi đi đến gần hơn, đám người kia nhìn thấy tôi bỗng dừng tay lại, thế rồi một người trong đó đứng ra nói:

- Không liên quan, đừng có xía vào.
________________________
01:56 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net