Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trố mắt kinh ngạc, hai má hồng lên, không phải là độ ảo tưởng của tôi lại lên một tầm cao mới rồi đấy chứ?

Và rồi hiện thực lại vả sấp mặt tôi, sau những gì đã trải qua, tôi không hề mong muốn một điều gì đó xa vời. Nhất là trong thời gian này, tôi sợ phải tiếp nhận thêm một mối quan hệ khác.

Mà cũng có thể là thầy chỉ quý tôi một chút nên mời đi cafe là chuyện thường tình. Nghĩ vậy tôi đáp:

- Vâng, nếu thầy không phiền và nếu em không bận ạ...

Tự dưng lời vừa thốt ra thấy mình quê thực sự, câu trả lời ngô nghê của tôi khiến thầy bật cười.

- Được rồi, em vào nhà đi, hẹn gặp lại em khi khác.

Tôi vẫy tay chào thầy, đến khi xe thầy khuất bóng sau màn đêm thì tôi mới quay lưng định đi vào ngõ. Vừa bước được vài bước chân thì một chiếc xe Porsche lao đến như một cơn gió.

- Mới câu được con cá lớn à?

Nghe cái giọng quen thuộc này mà tôi nổi hết cả da gà. Oan gia ngõ hẹp, người tôi ghét cay ghét đắng và không muốn gặp nhất thì lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngó lơ lời nói của chú mà đi thẳng vào ngõ, ai ngờ chú tức giận quát tôi:

- Tôi cho em năm phút dọn đồ về nhà tôi, không thì em đừng có trách tôi ác!

Tôi mặc kệ mà cứ đi tiếp, miệng lẩm bẩm: thần kinh.

Bước vào phòng, tôi mệt mỏi vứt túi đó nằm xuống giường thì một số lạ gửi tin nhắn đến, tôi mở ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh tôi và chú trong cái đêm ở khách sạn nọ. Tôi giật mình, điện thoại trên tay trượt xuống đất bộp một cái.

Nội dung tin nhắn là: Tôi đang chờ em ở dưới...

Khốn nạn! Sao lão ta có thể khốn nạn đến cái mức này cơ chứ? Đêm hôm đó là một ký ức kinh hoàng mà tôi muốn quên đi, dù tôi biết rằng có dùng thời gian để tẩy sạch thì vết nhơ đó sẽ mãi kiên cố bám ở đó. Tôi đã muốn chôn vui nó còn lão lại cố tình chọc tức tôi khiến tôi phát điên!

Tôi khụy xuống sàn nhà, nước mắt lại tuôn ra...

Tôi cứ tưởng mình mạnh mẽ thế nào, cuối cùng lại vì hình ảnh đó mà bật khóc. Tại sao trên đời này lại tồn tại một con người quá đáng như vậy? Tôi đã cố gắng khiến chú chán ghét, ngược lại chú không hề rời xa tôi mà cứ bám riết lấy tôi. Còn dùng thủ đoạn dơ bẩn nhất để ép buộc tôi. Đùa bỡn với tôi khiến chú vui vẻ thế sao? Chú thật đáng ghét, sao lại có thể lưu giữ những hình ảnh đó gửi cho tôi để uy hiếp? Lão có còn là con người không? Càng lúc tôi càng ghét lão, ghét cay ghét đắng, không ngờ rằng lão lại tiếp tục gửi một tin nhắn nữa:

- Tôi cho em năm phút.

Tôi lau sạch nước mắt trên mặt, đối với hạng người như lão, tôi tuyệt đối không rơi bất cứ giọt nước mắt nào mà phải kiên cường.

Tôi thu dọn sạch quần áo và những vật dụng quan trọng vào vali rồi nuốt hết tức giận, đắng cay tủi nhục xuống cổ họng mà bước xuống nhà.

Chiếc xe Porsche vẫn đứng im ở đó, vừa thấy tôi bước tới, cửa xe mở ra. Tôi nghiến răng kèn kẹt, hận không thể dùng dao đâm chết lão. Tôi tự hỏi tại sao mình có thể yêu được loại người như lão ta chứ? Đây là cách mà lão dùng để uy hiếp một người con gái ư? Tại sao lão có thể lừa được nhiều người con gái đến vậy nhỉ?

- Em chậm mười phút, để xem đêm nay tôi trừng phạt em thế nào.

Trong lòng tôi có một ngọn lửa đang bốc lên nghi ngút, đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh tôi bất chấp tất cả mà như một con hổ xông tới đưa tay bóp cổ lão ta. Có lẽ chỉ có nghĩ thế mới khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn được.

Tôi nghiến răng kèn kẹt, móng tay khảm sâu vào da thịt, cố kìm nén cơn nóng giận. Lão đưa tôi về nhà, còn bắt tôi ở cùng phòng với lão mà không cho ở phòng cũ. Hình như lão cũng đang tức giận nhưng kìm nén.

Không vòng vo, tôi đi thẳng vào vấn đề.

- Chú muốn gì mới chịu buông tha cho tôi?

- Từ giờ em phụ trách công việc giặt giũ quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, ngay cả việc thông toilet em cũng phải làm.

Lão ngồi xuống giường nói một cách thản nhiên, còn đầu tôi thì sắp bốc khói đến nơi rồi.

- Tại sao tôi phải làm?

- Dạo gần đây tôi muốn được nổi tiếng, nếu những tấm hình này được phát tán trên mạng phải chăng những cô gái kia sẽ phát cuồng vì cơ thể của tôi nhỉ?

Vừa nói, hắn vừa miết cái màn hình điện thoại khiến tôi phát dồ.

- Chú!!!!

- Thế nên im lặng mà làm đi, tôi có trả tiền cho em mà.

- Sao chú khốn nạn thế?

Chú không đáp mà chỉ nhếch mép cười mỉa, sau đó chú đứng dậy, bước lại gần tôi rồi thì thầm vào tai tôi:

- Vì tôi thích? Được chưa?

Hơi thở nóng ấm của chú khiến tôi nổi hết cả da gà, ngay lập tức phản xạ của tôi chính là đẩy chú ra, không ngờ rằng, chú lại giữ chặt tay tôi rồi đẩy tôi xuống giường khiến tôi vô cùng sợ hãi.

- Chú định làm gì?

Chú đưa đôi mắt tràn đầy thèm muốn nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Em không nhớ lời nói hôm trước tôi đã nói với em sao? Từ giờ em chỉ được phép phục vụ mình tôi mà thôi.

Càng nghe tôi càng thấy rờn rợn. Tôi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của chú. Khi tôi và chú phát sinh quan hệ lần đầu, tôi đã thề với lòng mình rằng sẽ tránh xa và không bao giờ muốn gặp lại chú một lần nữa. Một lần là quá đủ, tôi không hiểu tại sao chú lại giữ trong tay những tấm hình đó. Hay đó là dự tính từ đầu của chú? Là vì muốn đùa giỡn với tôi?

Cái vòng luẩn quẩn này tôi không muốn lặp lại, làm sao tôi có thể ngủ cùng người yêu của bạn thân?

Ánh mắt sáng như hai vì tinh tú của Amie lại hiện lên trong đầu tôi, mỗi khi tôi nhắc đến chú, đôi mắt ấy chứa bao nhiêu háo hức và đợi chờ. Điều đó khiến trái tim tôi như bị cầm tù bởi những tội lỗi.

Thấy tôi đờ ra như một pho tượng, chú sáp lại gần tôi khiến tôi rùng mình. Ngay lúc này, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc qua lớp sơ mi mỏng của chú. Đôi môi mỏng của chú đặt lên tai tôi, cắn nhẹ như kích thích toàn bộ giác quan của tôi. Một tay chú vòng qua eo tôi siết chặt. Dưới sự kích thích này, tôi không thể chịu nổi nữa mà thốt ra lời cầu xin.

- Đừng...

Sống với chú hai năm, tôi không ngờ rằng chú có thể làm ra cái trò bì ổi đến vậy. Hai bàn tay tôi cuộn lại thành quyền, móng tay khảm sâu vào trong da thịt. Tôi biết giờ đây có ngoan cố và tỏ ra uất hận thì cũng không có ích lợi gì. Tôi cố gắng kìm nén cơn ấm ức nơi lồng ngực. Tự dặn mình phải bình tĩnh và nghĩ cách.

- Tôi sẽ không bao giờ để em thiệt nếu em phục vụ tôi chu đáo. Ngoan thì sẽ có thưởng.

Tôi cắn môi, thở ra một cách nặng nề.

- Tại sao chứ? Tôi chưa từng làm điều gì sai hay đắc tội với chú. Tại sao... lại là tôi chứ? Tại sao không buông tha cho tôi?

Bàn tay chú giống hệt như một con rắn luồn lách bên vòng eo của tôi, đôi môi vẫn dán chặt vào gáy tôi, phả từng hơi thở nóng ấm. Thật kỳ lạ, lần này, chú không trả lời mà chỉ thả những nụ hôn nóng bỏng phía sau gáy của tôi.

- Tại sao chú không trả lời... tại sao chú cứ phải giày vò tôi... Tôi đã làm gì sai sao?

-...

Với những câu chất vấn của tôi, chú không trả lời mà vẫn tiếp tục hôn lên da thịt của tôi. Điều đó khiến tôi càng thêm phẫn nộ.

- Chú có con là đàn ông không? Tại sao lại giữ những tấm ảnh đó? Tại sao lại dở trò bỉ ổi như thế? Chú là bác sĩ mà? Xung quanh chú đâu có thiếu người đẹp. Tại sao cứ phải là tôi? Tại sao lại cưỡng ép tôi, tại sao lại dồn tôi và bước đường cùng như thế?

- Bởi vì tôi hứng thú với cơ thể của em.

Chỉ một lời nói như thế cũng đủ để đưa tôi xuống địa ngục. Hoặc cũng có lẽ, thứ tôi khát khao là một câu trả lời khác. Và rồi tôi sực nhớ ra tôi quên mất rằng chú cũng như những gã đàn ông phong lưu ngoài kia, say đắm cơ thể của phụ nữ và dùng tiền để mua lấy. Đó là điều mà tôi thực sự căm ghét...

Nói xong, chú bồng tôi lên tay rồi đưa tôi lên giường. Lồng ngực phập phồng, tôi khó khăn hít thở rồi nói ra những lời cay đắng.

- Cơ thể của một con đi~ mà chú cũng hứng thú sao?

Chính bản thân tôi cũng cảm thấy tổn thương vì lời nói của mình. Chú trầm mặc không nói gì. Tôi ấm ức nhìn vào mắt chú, đôi mắt thâm sâu ấy như đang che giấu điều gì đó. Đặt tôi lên chiếc giường rộng lớn. Lòng tôi tràn đầy sự lo âu thấp thỏm. Tôi không muốn nảy sinh ra loại chuyện này... Không muốn một chút nào! Tại sao khi tôi càng cố gắng bày ra sự xấu xa, chú lại càng tiến tới giày vò tôi? Chú có biết rằng điều đó khiến tôi đau khổ cỡ nào không?

Chú nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, giống như là nhìn ra sự lo lắng của tôi, chú đưa bàn tay vuốt ve mái tóc của tôi, cử chỉ rất ân cần và dịu dàng. Khi chú làm như vậy, trái tim tôi đau đớn của tôi như được róc vào một dòng suối ấm.

- Ở với tôi, em không bao giờ chịu thiệt. Em muốn bao nhiêu cũng được.

Lại là tiền? Tại sao đàn ông các người lúc nào cũng nói chuyện tiền nong? À phải rồi, bởi vì tôi là một con đĩ bán thân như chú nói nên mới bị chú khinh bỉ như thế phải không? Đúng là tôi đang đóng vai một con đĩ dơ bẩn mà. Nhưng đồng tiền mà chú nói nghe mà chua chát quá... nghe sao mà đắng cay quá...

- Thứ tôi cần, không phải là tiền. Tôi không muốn chúng ta tiếp tục như thế này... tôi thực sự không muốn...

Hai đầu lông mày chú chau lại, trong đôi mắt đẹp ấy nhen nhóm lên một ngọn lửa, đôi bàn tay to lớn siết chặt vai tôi.

- Tại sao em đồng ý ngủ với người khác thì được, còn tôi thì không được?
Lời nói của chú như dao đâm vào tim tôi. Có trời mới biết tôi phải đau đớn như thế nào mới nói ra những lời đẩy bản thân mình vào con đường cùng như thế. Chỉ là, tôi và chú vĩnh viễn không thể nào...

- Vì chú bẩn. Tôi hận chú.

Tôi quay mặt đi, thốt ra những lời nói vô tình. Tôi cũng không còn lựa chọn nào, chống cự cũng không thể nữa, lần đầu tiên tôi đã cố nhưng sức lực chẳng thể so được với chú. Bây giờ chỉ còn cách làm chú thực ghét tôi, chán tôi rồi vứt bỏ tôi. Kẻ phông bạt như chú cũng chỉ đến thế, hứng thú với một con mồi và vờn nó đến khi chán. Hơn cả thế, chú đang giữ những tấm ảnh kia để ép tôi. Thế nên, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Chú thấy tôi đáp lời như thế thì chỉ nhếch môi lên cười mỉa. Ngay sau đó, chú cởi bỏ trang phục của mình xuống. Tôi không nhìn, chỉ ngẩng mặt lên trần nhà, mong rằng thời khắc này mau trôi qua.

Sau khi cởi bỏ trang phục của mình, chú vén áo tôi lên, tháo bỏ chiếc áo lót màu trắng ra khỏi cơ thể tôi. Cảm giác tủi nhục của một con đĩ lại dâng lên, tôi như này, nào khác gì bán thân? Dù đã cố gắng thoát khỏi nó, nhưng một khi đã phạm phải, cả đời tôi vẫn sẽ mang danh là một con đĩ bán thân vì tiền.

Là bởi vì... người đàn ông này đã ép tôi làm như vậy.

Đôi bàn tay to lớn đặt trên ngực tôi xoa nắn. Từng ngón tay bắt đầu gia tăng lực, ánh mắt thâm sâu ấy vẫn nhìn tôi, chỉ là, tôi không dám nhìn mà chỉ hướng mắt lên trần nhà.
Chú nhào nặn và giày xéo bộ ngực của tôi, đến mức nó đỏ lên. Sau đó chú đặt nụ hôn nhỏ vụn lên đó như thể rất trân trọng.

- Thái độ của em sẽ khiến cho khách hàng không hài lòng.

Từ "khách hàng" kia giống như một con dao bén nhọn đâm sâu vào lồng ngực tôi. Tuy rằng chính miệng tôi nói ra những lời cay độc như thế nhưng chưa bao giờ tôi muốn người khác coi mình là đĩ, đặc biệt là người đàn ông trước mặt tôi. Điều đó khiến trái tim tôi đau nhói nhưng tôi không bao giờ để lộ cảm xúc ra mặt, tất cả những gì tôi thể hiện cho chú thấy chính là bản mặt sắt đá lạnh lùng.

- Chú làm mau lên đi!
_________________________
09:39 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net