Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chú làm mau lên đi!

- Chưa thấy gái làng chơi nào phục vụ khách hàng như em.

- Ừ!

Thế rồi, chú sờ soạng khắp người tôi, từng nơi chú chạm vào khiến tôi cảm thấy bản thân mình dơ bẩn vô cùng. Sau đó, chú đưa cự vật vào sâu thẳng trong tôi.

Chiếc giường không ngừng kêu cót két cót két. Tôi nắm chặt lấy cái chăn nhăn nhúm, đau... thực sự rất đau. Lần đầu nơi đó vẫn chưa hồi phục, lần thứ hai lại xảy ra, chú làm rất mạnh bạo và khiến tôi đau đớn. Tôi cắn chặt môi, cố không bật ra những tiếng rên rỉ. Còn chú thì không ngừng thúc mạnh phần thắt lưng, cảm giác như chú đang ép tôi phải cầu xin chú. Kẻ dùng hết sức, kẻ chịu đựng, nhưng tôi vẫn kiên cường không thốt ra một lời, dù rằng thân dưới đang muốn xẻ làm hai...

Mồ hôi chú lấm tấm trên trán, đôi mắt trầm buồn. Một hồi hoan ái đi qua, sau khi xong việc, chú đắp chăn cho tôi rồi bước vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Tôi đau đớn quay lưng vào tường, đau thật đấy, chỉ một cử động thôi phần dưới cũng đau đớn không thể tả nổi. Nghe tiếng nước róc rách chảy mà tôi không kìm nén nổi những tổn thương tận sâu trong đáy lòng, dù không muốn nhưng tôi đã rơi nước mắt, nó có vị chua chát và mặn đắng... Đến khi chú tắm xong tôi lau sạch nước mắt rồi giả vờ ngủ, thế nhưng cả đêm hôm ấy tôi trằn trọc chẳng thể ngủ được. Tôi nghĩ đến Amie, nghĩ về mẹ, rồi tất cả những ký ức tủi nhục kia cứ như một mảng ký ức đen kịt bám lấy giày vò tinh thần tôi.

_________________

Trời sáng, chú thức dậy rất sớm và mặc lại một bộ trang phục chỉn chu. Tôi vẫn giả vờ ngủ say. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, chú bước ra ngoài, còn không quên nói với tôi rằng:

- Khi tôi về, tôi muốn nhà cửa phải gọn gàng ngăn nắp. Hãy làm tốt phần việc của mình.

Tổn thương của đêm hôm qua vẫn chưa thể vơi lấp đi mà hôm nay lại thêm sự giày xéo. Dù đã cố dặn lòng phải nín nhịn bằng cách im lặng nhưng tôi không thể chịu nổi cái loại người vô lý này nữa. Tôi lập tức bật dậy, cầm luôn cái gối ném vào đầu chú.

- Cái loại ở bẩn và dơ dáy như chú mà còn đòi hỏi gọn gàng ngăn nắp? Có phải vì đầu chú bị thần kinh nên mới làm bác sĩ thần kinh không?

Vừa nói xong thì tôi chợt nhận ra, nãy giờ tôi đang giả vờ nằm ngủ, chỉ vì một câu đả kích như này đã đủ khiến tôi bật dậy. Thì ra tôi đã trúng phải cái bẫy khích tướng của chú, mục đích của chú chính là làm tôi tức giận.

- Tôi đã nói với em một lần rồi nhỉ? Bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, hay gọi là bệnh tâm thần sẽ không đến khoa tôi khám. Tôi chuyên mổ não, tủy và xử lý những chấn thương về não. Các bệnh nhân có vấn đề về tâm lý , tâm thần mà không có tổn thương thực thể ở não tuỷ thì chuyển sang khoa tâm thần.

Đầu tôi bốc hỏa, tôi không chịu nổi nữa mà hét lên:

- Chú!!!

Nói xong thì chú cũng bước ra ngoài, đóng cửa, để lại tôi ôm một bụng tức giận.

_________________

Hôm nay tôi có tiết buổi chiều nên sáng không phải đi học. Nhưng vì nằm mãi không ngủ được, cộng thêm việc bị đe dọa thì tôi lại phải lóc cóc dậy dọn dẹp nhà cửa cho chú. Tính tôi cái gì cũng phải sạch sẽ gọn gàng, không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải tỉ mỉ, lau dọn từng chỗ. Mà nhìn cái phòng ốc của chú tôi ngứa mắt kinh khủng, không biết tôi phải khổ đến bao giờ khi phải chung sống với cái loại mặt dày thế này nữa?

ÔI! Tại sao tôi lại dẫm phải một bãi shit tên Taehyung để rồi khổ thế này nhỉ?

Tôi cầu mong rằng Oh Amie mau mau sáng mắt ra để nhận ra sự thật về chú. Mà nghĩ đến cô ấy tôi lại thở dài.

Khi tôi dọn dẹp nhà cửa xong cũng là mười giờ trưa, vì căn phòng của chú quá bẩn nên tôi mới tốn thời gian dọn dẹp nhiều đến thế, tôi còn giặt rũ lại một đống quần áo bẩn bốc mùi lâu ngày của chú. Tôi không thể hiểu nổi, đây là bác sĩ ư?

Hồi còn ở cạnh phòng chú, thỉnh thoảng tôi cũng được thuê sang dọn dẹp cho chú nhưng cũng không đến mức thế này. Chắc là do tuần vừa rồi tôi rời đi...

Đang nghĩ vẩn vơ một lúc thì điện thoại tôi rung lên, vừa mở lên tôi đã thấy thông báo tin nhắn.

- Trưa nay 12 giờ, sườn xào chua ngọt, bệnh viện Việt Đức.

Tôi nghe xong mà ba máu sáu cơn nhắn tin lại cho chú:

- Chú gọi tôi là đĩ thì hãy tôn trọng một chút. Tôi cũng chỉ là công cụ làm ấm giường cho chú, chứ đéo phải osin!

- Em nhìn xem, chúng ta nằm trong một khung hình thật đẹp đôi...

-....

- À, bây giờ em còn chuyển sang chế độ tự nhận rồi nhỉ?

-....

_________________

Và thế là tôi phải ôm một bụng ấm ức đi ra chợ mua sườn rồi về làm cho chú, trong quá trình làm, tôi cố tình cho thật nhiều ớt. Xong xuôi, tôi lái con xe cà tàng đi lên bệnh viện chú. Sau một hồi tất tả chạy ngược xuôi đi tìm phòng khám của chú, mãi tôi mới tìm thấy. Tôi mở cửa, nhưng vừa mở được một chút thì âm thành to nhỏ từ trong căn phòng lọt vào tai tôi.

- Anh... hôm nay chiều em đi!

Tôi mở to mắt nhìn vào, hình như bọn họ vẫn chưa nhận ra sự có mặt của tôi. Chú đang ngồi trên ghế, còn có một người con gái đang ngồi chễm chệ trên bàn khám của chú. Tay của cô ta không ngừng quấn lấy cổ chú mà nũng nịu, còn bàn tay chú thì đặt trên cái đùi thon trắng của cô ấy. Trí nhớ tôi từ xưa đến nay rất tốt, tôi nhìn rõ gương mặt kia chính là chị y tá hôm nọ rủ chú đi ăn trưa.

Dựa vào câu nói của chị y tá kia, tôi đoán rằng chị ta và chú đã từng chung chăn chung gối với nhau. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra, chú chính là một tên tra nam chính hiệu. Ngoài tôi ra, chú còn lên giường với cả tá phụ nữ, thế nên tôi không phải thấy có lỗi với Amie. Chính tôi bị người đàn ông này chà đạp và bắt ép, chính là chú đã phản bội trước...

Thế nhưng dù có nghĩ vậy tôi cũng không cảm thấy ổn hơn, chỉ thấy hơi thở của mình thật nặng nhọc và trái tim như bị xé ra hàng vạn mảnh.

Tôi tự nói với chính mình: Đồ ngu! Tại sao lại đau lòng vì hắn? Không phải hắn giày vò mày thật thậm tệ sao? Trái tim này thật đáng ghét, ước gì tôi có thể bóp chết nó.

Tôi không ngần ngại mở cửa bước vào trước cặp mắt kinh ngạc của chị y tá, còn chú thì vẫn điềm nhiên như mọi khi.

Tôi đặt hộp cơm xuống bịch một cái, chị y tá kia thấy vậy liền nhảy xuống rồi kéo áo lên kín mít. Tôi nhếch mép một cái rồi nói:

- Chú Taehyung bẩn bựa ạ, tôi không ngờ rằng chú bẩn từ đời sống vật chất đến đời sống tinh thần đấy. Rõ ràng, chú có bạn gái rồi mà vẫn đi tán tỉnh người khác là sao?

Nghe tôi nói vậy, chú không những không xấu hổ còn thản nhiên cầm lấy cái hộp cơm tôi vừa mang tới rồi mở ra, nhìn vào trong chú khen:

- Thơm thế nhỉ?

Đúng là người đàn ông mặt dày của năm! Tôi biết dù có làm thế nào thì cũng không sỉ nhục được chú ta, tôi quay ra nhìn chị y tá kia, tôi thấy chị cúi gằm mặt xuống mà khép nép.

- Còn chị, chị không thấy xấu hổ sao? Dùng chung một người đàn ông thích thế kia à? Chú ta hứa hẹn cho chị cái gì vậy?

- Yeon Amie!

Lần này, chú gọi thẳng tên tôi, âm lượng vừa phải nhưng đem theo một sự uy hiếp nhất định.

- Sao chứ? Tôi nói gì sai sao?

Chú ngó lơ câu hỏi của tôi mà đánh mặt về phía chị y tá kia mà nói:

- Misu, em nghỉ ngơi trước đi.

- Dạ!

Chị y tá kia chỉ chờ có thế thôi là cúi gằm mặt xuống rồi nhanh chóng chuồn khỏi căn phòng này, để lại mình tôi và chú. Lần này, tôi phải đòi lại công bằng cho bạn thân của tôi. Cái loại mặt trơ trán bóng như chú không xứng làm bạn trai nó.

- Sao phải đuổi chị ta đi? hay là tôi làm mất một mối của chú rồi à? Lúc chú lừa người ta chú có nghĩ đến hậu quả không?

Chú chau mày nhìn tôi đáp:

- Tôi không lừa ai và cũng chưa từng có bạn gái.

Lời nói của chú hệt như sét đánh ngang tai tôi, cái gì mà chưa có bạn gái? Sao chú có thể dối trá đến mức này được nhỉ? Tôi vẫn còn nhớ gương mặt tràn đầy hạnh phúc và tự hào của Amie mỗi khi nhắc về người bạn trai như chú. Vậy mà chú nói chú chưa từng có bạn gái? Trong khi trước đây tôi đã thấy chú qua lại với bao nhiêu cô chân dài.

Nực cười! Amie là bạn thân của tôi tôi biết cô ấy không bao giờ lừa tôi. Chính người trước mặt tôi đây mới là kẻ ba lăng nhăng, hoặc cũng có thể là chú vốn không coi cô ấy là người yêu. Mà không, trường hợp xấu nhất chính là... chú đã chơi chán cô ấy rồi vứt đi!

Nghĩ đến đây, lửa giận trong tôi cao ngút trời, hai tay tôi nắm lại thành quyền, thế mà chú vẫn bình thản bỏ cơm do tôi chuẩn bị ra ăn.

- Tại sao lại tồn tại con người hãm như chú nhỉ?

Chú thản nhiên bỏ miếng sườn vào miệng nhai rồi đáp:

- Tôi nhớ đã từng nói với em một lần rồi mà nhỉ? Đối với phụ nữ, tôi không bao giờ chủ động. Từ trước tới nay vẫn thế. Giữa tôi và những người con gái khác đều có nhu cầu và trao đổi với nhau. Cũng giống như tôi với em, tôi muốn em, còn em cần tiền.

Nghe câu này xong mà tôi muốn phỉ nhổ vào mặt chú! Tôi không cần tiền mà rõ ràng là chú ép tôi! Đến bây giờ mà chú vẫn còn mắc căn bệnh sĩ diện và ảo tưởng.

Tôi tức giận chỉ tay vào mặt chú mà nói:

- Tôi nói cho chú biết, chú là kẻ khốn nạn nhất tôi từng gặp, chú dám chà đạp lên trái tim của Oh Amie, nghiệp quật không chừa một ai đâu!

Vừa nói xong tôi cũng quay ngoắt lưng bước ra ngoài. Trước khi cửa phòng đóng lại, tôi còn nghe thấy chú nói một câu rất chối:

- Oh Amie là ai?

Với loại người này thì có nói mãi cũng chỉ đến thế thôi, mặt chú dày nhì cái hệ mặt trời này thì không ai dám đứng nhất mà. Giờ tôi phải đến trường để nói chuyện với Mỹ Hạnh, tôi không thể để cô ấy cứ vậy mà lún sâu vào vũng đầm lầy này được. Nói đầm lầy là vì tôi tôn trọng Amie, tôi không muốn nói đến những từ thô tục như bãi shit!

____________________

Buổi chiều hôm đó, tôi đến trường với tâm trạng có chút hồi hộp, bồn chồn, xen lẫn cả một chút buồn. Tôi đến lớp từ rất sớm, thấy Amie bước vào, tôi thấy cô ấy có vẻ rất rầu rĩ. Chắc là tại bãi shit kia làm cho cô ấy buồn đây mà!

Amie tiến tới rồi ngồi phịch xuống thở dài, thực ra, tôi có một chút băn khoăn, tôi nửa nói nửa không muốn nói. Vì tôi không có tư cách, chính tôi cũng là một kẻ ăn nằm với chú đây? Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, dù tôi có tồi tệ đến như thế nào thì tôi cũng phải giúp bạn mình không tự chôn mình trong tình yêu này.

- Amie này, tớ có chuyện muốn nói.

Tôi lấy hết can đảm để thốt ra câu đó. Oh Amie còn chẳng có hứng thú để nói chuyện, cô ấy quay mặt ra nhìn tôi. Gương mặt xinh đẹp và hoạt bát ngày nào giờ đã xuống sắc đến thế này sao? Tôi nhìn mà vừa thương vừa xót. Nhưng cậu ấy nhất định phải tỉnh lại, phải mạnh mẽ để vượt qua.

- Bạn trai của cậu, có phải là Kim Taehyung không?
_________________________
02:14 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net