Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chó người ta nuôi mấy năm không bao giờ cắn chủ, mày còn không bằng một con chó! Thứ bạn đi~ thõa leo lên giường của bạn thân! Thứ ăn cháo đá bát.

Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, cuối cùng cậu ấy đã không kìm nén được mà buông ra những lời khiến tôi đau thấu xương tủy. Tôi không giận cậu ấy, tôi không có tư cách, tôi giận bản thân mình, tôi ghét cay ghét đắng bản thân mình vô cùng!

Amie trợn mắt nhìn tôi, khoảnh khắc ấy tôi nhớ mãi, đôi mắt ấy có bao nhiêu thù hận chất chứa, nó như hàng vạn cái gai đâm vào tim tôi. Tôi muốn chạy đến để níu kéo và cầu xin cậu ấy tha thứ, nhưng Amie nhất định sẽ không nghe, sau khi dứt lời, cậu ấy quay lưng bỏ đi...

- Đừng đi!

Tôi lập tức chạy theo, tôi vừa chạy vừa khóc, giống như mình đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá. Ký ức từ những ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường đại học dần hiện lên đầu tôi, tôi gặp Amie, một cô gái trong sáng mỉm cười vẫy gọi tôi...

- Chào! Chúng ta cùng tên nhỉ? Tôi là Oh Amie, còn cậu là?

Những ký ức giữa tôi và cậu ấy cứ lần lượt hiện lên như một dây gai quấn quanh trái tim tôi, tôi sắp mất cậu ấy rồi... Cậu ấy tốt với tôi như vậy, mà tôi lại nối dối cậu ấy. Amie chưa từng nói dối tôi điều gì vậy mà tôi lại thật tệ hại, tôi ước gì mình đừng nói dối, tôi ước gì mình nói ra hết toàn bộ sự thật... nếu vậy, tôi đã không đau đến mức này...

- Đừng đi mà Amie... đừng đi... xin cậu...

Tôi cố vươn tay ra phía trước, nhưng Amie rảo bước thật nhanh, thoắt cái, tôi đã không nhìn thấy cậu ấy nữa. Bầu trời bắt đầu đổ mưa như trút nước, thật lạ, vừa nãy còn đang có nắng, vậy mà đã trở mưa rồi...

Có lẽ, chỉ duy nhất ông trời hiểu lòng tôi lúc này...

Tôi đau đớn, cố gắng chạy thật nhanh thật nhanh, tôi phải giải thích cho Amie biết tất cả sự thật, cậu ấy ghét tôi, đánh tôi, tôi cũng nhất định chịu. Tôi không muốn như thế này... tôi không muốn tiếp tục giấu nữa... Tôi muốn cậu ấy biết được sự thật và dứt khoát với người đàn ông đó...

Làm ơn mà... ông trời ơi, hãy cho tôi gặp lại cậu ấy...

Nhưng có đi mãi, đi mãi, đi đến đôi chân mỏi nhừ tôi cũng không tìm thấy cậu ấy. Mưa tuôn mưa xối hắt vào người khiến cả cơ thể tôi ướt sũng.

Tôi phải làm gì đây? Phải sống tiếp như thế nào đây... Tại sao tôi lại tồi tệ như vậy chứ? Tại sao tôi lại khốn nạn như vậy chứ? Đáng lắm, tôi đáng bị như vậy lắm, tôi đáng bị Amie chửi như thế...

Tôi không xứng làm bạn thân của cậu ấy... Tốt nhất là, tôi nên tránh xa và cút khỏi cuộc đời cậu ấy...

Và rồi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi: tôi cần phải dứt khoát với Kim Taehyung, tôi không thể ở cạnh anh ta, tôi không thể tiếp tục nhập nhằng trong mối quan hệ này nữa. Tất cả đã quá đủ, tôi không muốn đã sai càng thêm sai, tôi không muốn phản bội bạn thân mình. Điều đó khiến trái tim tôi vỡ nát, hình ảnh giữa chú và tôi của ngày hôm qua vẫn hiện lên trong đầu tôi. Hãy nghĩ rằng, đó chỉ là một giấc mơ, tôi và chú vĩnh viễn không thể nào, từ cái ngày tôi nhìn thấy Oh Amie cùng chú đi vào khách sạn đã là không thể rồi. Cớ sao tôi vẫn bị vướng vào cái mớ bòng bong này? Dù đã ngàn lần muốn chạy trốn khỏi mối quan hệ này thì chú lại càng ép buộc tôi và giữ tôi lại. Cho dù tôi đã hạ thấp cả bản thân mình, đánh đổi danh dự của mình, chú vẫn không buông tha cho tôi...

Vì lý do gì chứ? Vì lý do gì mà chú ép tôi? Chỉ bởi vì tôi ngang bướng, chỉ bởi vì tôi là con mồi gây hứng thú với chú? Chỉ bởi vì... chú chơi tôi chưa chán?

Tại sao... lại giẫm đạp lên trái tim của tôi và cô ấy như thế, tôi thì có thể đi... nhưng cô ấy không có tội!

Cô ấy thật đáng thương làm sao....

Kim Taehyung... tôi hận chú... tôi hận chú nhiều lắm... Tôi hận cả bản thân mình vì đã có những lúc tôi yếu lòng vì chú, tôi hận cả bản thân mình khi phát hiện chú là kẻ dối trá, là một tên lăng nhăng đào hoa, nhưng rồi tôi vẫn có khoảnh khắc sa vào lưới tình của chú...

Có phải đây là điều chú muốn không? Chứng kiến tôi đau khổ trong dằn vặt, có phải chú sẽ khiến tôi vừa phải yêu vừa phải hận chú thì chú mới vừa lòng đúng không?

Trên đời này... tôi chưa ghét ai nhiều như chú đâu....

Tôi lững thững quay về phòng chú, bằng mọi giá tôi phải rời xa chú, tôi phải thu dẹp hết đồ đạc của tôi ở chỗ chú và biến khỏi cái căn phòng đấy...

Tay tôi cuộn chặt lại, để móng tay sắc nhọn khảm sâu vào lớp da thịt đến bật cả máu... Không ngờ rằng, khoảnh khắc ấy lại đau lòng đến vậy, trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh Amie đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn tôi. Chắc cậu ấy cảm thấy ghê tởm tôi lắm... Tôi xứng đáng bị vậy, không thể phủ nhận, tôi có tình cảm với chú, đó là thứ tình cảm khiến tôi hối hận nhất trên đời này.

Tôi cứ lững thững bước về phía trước, bước về cái ngôi nhà chứa bao nhiêu kỷ niệm giữa tôi và chú. Tôi tự kiểm điểm lại mình xem có làm gì sai không mà chú lại đối xử với tôi như thế... Và sau tất cả, tại sao tôi có thể tận hưởng những khoái cảm đó cùng chú mà không hề nghĩ đến bạn thân của mình vẫn còn đang đau lòng vì một người đàn ông hay sao?

Tôi cố gắng lết thân xác kiệt quệ này về nhà, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ đau đớn, tôi tự dằn vặt mình, tự chôn vui linh hồn mình, coi cảm xúc và trái tim của mình đã chết.

Tại sao tôi lại mặt dày vậy nhỉ? Tại sao đêm qua tôi có thể lên giường với người đàn ông ấy... Tôi hối hận vô cùng tận, hối hận với những gì mình đã làm. Những gì còn lại trong tôi là một thể xác rỗng tuếch với một trái tim đã hỏng.

Ngoài trời đang mưa, ai ai cũng mặc áo mưa, có người vội vàng lấy túi xách che đầu chạy lướt qua để tìm chỗ trú mưa, có người nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là hồn ma vất vưởng.

Tôi cứ thế đi về phía trước, đi mãi đi mãi cuối cùng cũng về đến ngõ, nhưng vừa về đến phòng thì một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa gõ gõ.

Rầm! Rầm! Rầm.

- Cậu Taehyung ơi? Cậu có nhà không?

Tôi mở mắt thật to nhìn về phía trước, tưởng như rằng không có chuyện gì có thể làm tôi bất ngờ được hơn nữa. Nhưng khung cảnh trước mặt đây thực sự khiến tôi hoảng loạn.

Đôi chân tôi như đeo chì, tôi nép vào một bên tường dõi theo, bóng lưng ấy, giọng nói ấy... chính là mẹ tôi...

Mẹ tôi, tại sao lại biết tên của chú? Và tại sao... mẹ tôi lại tìm chú?

Đầu tôi hiện lên một loạt câu hỏi nghi vấn, bà từng nhắc đến chú rất nhiều lần nhưng theo những gì mà tôi nhớ thì bà và chú không hề quen nhau. Vậy... tại sao?

- Ui, khổ ghê! Biết thế lần trước xin luôn số điện thoại cho rồi.

Gõ cửa chán chê không được, mẹ tôi bắt đầu cầm cái điện thoại bấm bấm số rồi lẩm bẩm chửi rủa, hình như có người bắt máy, bà vội đưa điện thoại lên tai nghe.

- Vâng, anh ạ, vâng... anh cứ yên tâm đi. Em nhất định sẽ thu xếp trả anh sớm nhất. Vầng...vầng... em xin thề ạ...

Trả? Mẹ tôi lại nợ tiền? Bà lại tiếp tục chơi cờ bạc dù đã hứa với tôi sao? Lồng ngực như có một tảng đá đè nặng lên, tôi có cảm giác như mình sắp biết một bí mật động trời nào đó...

- Vầng...vầng...

Hình như là đối phương chủ động tắt máy khiến cả mẹ tôi run lên, sau đó bà lại bắt đầu bấm bấm một dãy số trên bàn phím rồi lại áp lên tai nghe.

Bà ngồi ở đó một hồi lâu, hình như đang gọi cho ai đấy gọi mấy lần người ta không bắt máy, cuối cùng bà mất kiên nhẫn hét lên:

- Ối giời ơi! Đéo gọi được cho con đĩ Amie kia tức quá đi mất!

Đoàng!

Tiếng sét vang lên như xé cả bầu trời, tôi có cảm giác như tia sét kia đánh trúng đầu tôi vậy, nước mắt không ngừng tuôn ra ồng ộc trước lời nói cay đắng của mẹ.

Tôi vội vàng đưa tay vào túi, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, do hôm qua tôi để chế độ im lặng và tắt chuông nên không thấy. Hóa ra là mẹ đang gọi cho tôi...

Sâu chuỗi lại sự việc, có lẽ bà lại nợ nần rồi lại gọi cho tôi... Tôi ôm miệng, ngồi thụp xuống lề đường ngăn cho mình không phát ra tiếng khóc nức nở...

Ông trời ơi! Tại sao tôi lại khổ đến như vậy! Bà lại đang có ý định gọi cho tôi để bắt tôi trả nợ cho món nợ tiếp theo của bà sao?

Mưa vẫn rơi, càng lúc càng nặng hạt, tôi vẫn đưa mắt nhìn theo mẹ, mẹ tôi không gọi được cho tôi thì ngồi thụp xuống trước cửa nhà lẩm bẩm chửi rủa tôi:

- Mẹ cái con đĩ này nữa, đéo hiểu đi tiếp khách hay đi làm gì mà đéo bắt máy, đúng là thứ mất nết!

Mặt mày tôi nhăn nhúm như cái rẻ lau, cảm giác như trái tim mình đang bị xé rách ra hàng vạn mảnh, hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, không điều gì có thể chữa lành được trái tim tôi lúc này nữa... Cuối cùng thì, trong mắt mẹ tôi, tôi có phải là con ruột của bà không? Tại sao bà lại cay nghiệt với tôi như vậy...

Tôi đau đớn ôm lấy lồng ngực mình, tại vị trí này, có một trái tim đang không ngừng tứa ra những giọt máu... Đau đến quặn cả lòng...

Tôi nhìn mẹ tôi một lần nữa, bà lại lẩm bẩm chửi rủa tôi nhưng tôi không nghe thấy, tiếng mưa lấn át tất cả... Có lẽ mưa đang thương tôi và không muốn tôi phải nghe thấy những lời chửi rủa ấy...

Thế rồi, điện thoại mẹ tôi bắt đầu reo chuông, bà vội vàng bắt máy, bà nói như hét vào điện thoại:

- Jihyo à? Hả? Con không nghe rõ à, tại bên mẹ mưa quá!

Tại sao đối với tôi mẹ lại cay nghiệt như vậy? nhưng em gái tôi thì bà nâng như nâng trứng? Cái giọng nói tình cảm và ngọt ngào ấy, tôi vĩnh viễn chẳng được nghe...

Vì tiếng mưa quá to, và có lẽ vì mẹ tôi già rồi nên không nghe rõ nên bà bật loa to. Giọng Jihyo cất lên:

- Mẹ à? Mẹ xoay được tiền chưa vậy?

Mẹ tôi ngập ngừng trả lời:

- À...ừm...à... mẹ sắp xoay được rồi, mẹ đang ở nhà thằng Taehyung.

Tôi nghe mà giật hết cả mình mảy, mẹ tôi... có quan hệ gì với Kim Taehyung? Nghe giọng nói của bà giống như là Kim Taehyung là một cái phao cứu sinh cho bà...

- Mẹ có chắc là được không đó? Mẹ đã liên lạc với bà Amie chưa?

- Chắc! Nó hứa sẽ đưa tiền cho mẹ mà, ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n ấy nữa, gọi nó nó còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.

- Ui, mẹ cứ nói thế, bà Amie câu được ông Taehyung là phúc lớn rồi còn gì? Chắc là bả không dám cặp với người khác đâu.

- Thôi thôi, này nhé, mẹ nói thật, con đấy đi~ đượi bỏ mẹ ra mà cứ làm như mình còn thiếu nữ trong trắng ý! Nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi. Cái lần mà mẹ bảo nó đi bán trinh ý, mẹ đã đoán là nó đéo còn rồi nhưng nó cứ vờ vịt làm mẹ tưởng. Lúc sự việc vỡ lở ra mẹ mới biết đấy chứ, khách hàng người ta gào um cả lên, mà con này cũng ranh ma thật, nó đã ngủ với thằng Taehyung rồi còn nhận lời đi bán trinh với mẹ. Bị nó chơi một vố mà mẹ vẫn thấy cay...

- Hay là mẹ ơi, bà ý biết chuyện bả không phải là con ruột của mẹ rồi nên bà ý mới làm trò nhỉ?

Chân tay tôi rụng rời hết thảy với lời nói của Jihyo, mắt tôi trợn ngược, tay vẫn giữ miệng mình ngăn không cho mình bật khóc...

- Cũng có thể... con đấy gian vậy cơ mà... Thằng Taehyung nó ngon như thế mà nó còn đi ngủ lang ngủ chạ với thằng khác thì con hiểu rồi đấy.

- Công nhận, bà này ghê gớm thật, mà anh Taehyung dễ thật đấy, bảo sao mà bà ý lừa được. Lần nào mẹ bảo ông cũng đưa tiền mẹ nhờ...

- Ừ, cái thằng đấy thì nó lành. Hôm vừa rồi mẹ nợ ba trăm triệu, nhưng mẹ bảo năm trăm triệu nó cũng đưa đấy.

- Ui, thế cơ ạ... đúng là bác sĩ có khác, vừa có tài vừa có đức lại vừa lắm tiền. Thi đại học xong con phải tranh thủ kiếm một anh bác sĩ như thế mới được. Công nhận con mụ Amie ngu thật, có mà không biết giữ.

- Ừ, con nghĩ thế là khôn đấy, cố gắng học hành cho đàng hoàng con ạ. Rồi mẹ xem có thằng nào giàu giàu ngon giai thì mẹ nhắm cho.
_______________________
Thương Amie quá huhu :(((
00:23 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net