Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi không muốn nghe nữa, tất cả đã quá đủ đối với tôi. Tôi không muốn bước chân về căn nhà đó một lần nào nữa, tôi không muốn tiếp tục ở lại để nghe thêm những lời nói độc địa và không đúng sự thật về bản thân mình nữa.

Tôi sợ...

Tôi sợ nếu mình cứ ở lại như vậy, tôi sẽ nghe thêm những lời nói còn đắng ngắt hơn cả thuốc..

Tôi đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn mẹ lần cuối, rồi quay lưng bước đi... Khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ dưới chân tôi...

Tôi không phải là con gái ruột của mẹ tôi, thì ra là như thế...

Từ khi bố tôi mất, bà ấy đối xử với tôi rất tệ, hóa ra là do không phải cùng một dòng máu. Cũng chính vì thế mà bà đè đầu tôi ra để bắt tôi bán trinh trả nợ cho bà. Dù vậy, tôi vẫn ngu ngốc làm theo lời bà nói, để rồi nhận lại sự tủi nhục như thế này...

Tôi rời khỏi nơi tối tăm như địa ngục ấy một cách lặng lẽ, không ai biết, không ai hay, tôi đang đau đến mức nào...

Nơi đó không dành cho tôi, nơi đó không có tình người, nơi đó... lạnh lắm...

Tôi đi lững thững về phía trước, chẳng biết phải đi về đâu, nhưng chỉ cần rời xa nơi đó là được rồi, tôi không muốn phải về đó nữa...

Những lời nói của mẹ và Jihyo cứ vang lên trong đầu tôi khiến tôi khổ sở trong quằn quại, tôi không ngăn được tiếng nấc trong cổ họng mình. Tôi khóc rất to rất to, may là mưa thương tôi, mưa tuôn mưa xối thật mạnh để lấn át đi tiếng khóc thảm thiết trong lòng tôi.

Ngẫm nghĩ lại, cuộc đời tôi bắt đầu thê thảm từ bao giờ nhỉ? Từ trước cái đêm bán trinh định mệnh ấy, nếu mẹ tôi không bắt tôi bán trinh thì chú đã không có cơ hội cướp đi lần đầu của tôi một cách dễ dàng như thế, tôi cũng không bị hạ thấp, không bị chú gọi là con đĩ,... danh dự, lòng tự tôn của một người con gái tôi vẫn sẽ giữ.

Tôi bắt đầu nhận ra, cuộc đời tôi đi vào lối mòn từ cái ngày ấy...

Tôi không có tiền, tôi không phải là tiểu thư con nhà quyền quý, vậy nên thứ quý giá nhất trong cuộc đời mà tôi gìn giữ đến bây giờ chính là màng trinh. Nó là niềm kiêu hãnh của một người con gái, tôi chấp nhận đánh đổi thứ quý giá đó để cứu mẹ mình. Kể cả tôi biết bà không phải là mẹ ruột tôi từ trước thì tôi vẫn sẽ cứu bà, bởi tôi mang ơn bà, tôi ghi nhớ công ơn dưỡng dục của bà hai mươi năm trời. Tôi không bỏ được bà khi bà gặp nguy, cớ sao... bà lại nghĩ về tôi như thế.

Mọi người có thể không hiểu, Kim Taehyung có thể không hiểu, Oh Amie có thể không hiểu, nhưng bà là mẹ tôi, là người đã nuôi nấng tôi hai mươi năm trời, là người biết rõ tôi bán trinh để cứu bà, vậy mà bà còn đi thêu dệt với Jihyo rằng tôi là đĩ...

Tại sao?
Tại sao hết người này đến người khác gọi tôi là đĩ...

Những lời nói đắng cay vẫn cứ bám riết lấy đầu tôi, nó như một nỗi ám ảnh mà tôi nghĩ rằng cả cuộc đời này, tôi chẳng thể nào quên...

Đĩ, phò...

Những cái danh mà mọi người đặt cho tôi, vẫn không thể nào đau bằng việc mẹ tôi không phải là mẹ ruột....

Tôi đã luôn yêu thương và kính trọng bà, tôi đã luôn dành hết cảm xúc và trái tim kiệt quệ này cho bà, ngay cả việc bán trinh, tôi cũng đau đến từng khúc ruột, chịu bao nhiêu cay đắng tủi nhục, tôi cũng làm cho bà.
Nếu ngày hôm nay tôi không biết chuyện này, liệu sau này bà có bắt tôi đi làm đĩ, hay thậm chí là bán thận, bán luôn cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể tôi không...

Cảm giác này...

Đau lắm!

Nó giống như một thứ độc dược được đưa vào miệng tôi, trôi tuột xuống ruột, và dần dần đang phá hủy từng bộ phận trong cơ thể tôi...

Người thân phản bội...

Tôi ngẩng mặt lên bầu trời u ám mà hét lên trong uất ức:

- Ba ơi ba, con phải làm gì đây ba? Ba có thể nói cho con biết được không? Con phải làm gì... và phải đi về đâu đây ba? Nơi đâu mới là nhà của con?

Tiếng vọng ai oán của tôi không ai đáp lời, giờ phút này, tôi nhớ ba kinh khủng... Tôi nhớ ngày bé tôi rong chơi với lũ bạn cùng xóm bị ngã chảy máu ở đầu gối. Ba tôi không mắng tôi một chút nào, ba kiên trì băng bó vết thương cho tôi, ba an ủi... Ba để tôi dựa vào đùi ba, và ba đưa bàn tay vuốt ve mái tóc của tôi...

Từ tấm bé, ba chưa bao giờ mắng tôi, chưa bao giờ dùng roi vọt để dạy tôi. Ba luôn cưng chiều tôi như vậy. Nhưng sau khi ba mất, tôi ngã, không còn ai nâng, không còn ai an ủi...

Và rồi khi tôi lớn lên, tôi gặp phải sóng gió trong cuộc đời, cũng không có ba ở bên mà nâng tôi dậy nữa. Tôi biết mình không còn là một đứa trẻ, tôi biết mình phải tập làm quen với những cú ngã của cuộc đời, nhưng ba ơi...

Con thực sự mệt rồi, con thực sự không thể chống chọi nổi với thế giới ngoài kia, ba luôn nói con gái ba mạnh mẽ, ba nói nước mắt là thiên sứ, là thứ quý giá nhất của một đứa con gái, vì vậy không nên tùy tiện khóc trước mặt người khác. Ba nói với con, con chỉ nên khóc với người mà con tin tưởng, có như thế giọt nước mắt của con mới được trân trọng.

Con nghe lời ba, có khó khăn như thế nào con cũng gồng mình không khóc. Từ khi ba mất, con liên tục nhận đòn roi từ mẹ, con luôn chạnh lòng khi Jihyo được đối xử tốt hơn, con tự ái, con đau... Nhưng con luôn khóc thầm một mình khi màn đêm buông xuống. Con nghĩ là, cứ nghe lời ba như vậy ba ở trên kia sẽ mỉm cười hài lòng. Con biết mình đang là đứa trẻ hư, không nghe lời ba...

Nhưng bây giờ con mệt quá, cho phép con khóc một chút có được không ba? Ba có thể xuất hiện một lần nữa trong đời con, ba có thể chỉ hướng con phải làm gì tiếp theo không? Lần đầu tiên, con cầu xin ba... Ba có thể cho con biết, con phải sống tiếp thế nào không?

Thời gian ơi, có thể quay lại được không? Có thể dừng lại ở khoảnh khắc khi tôi còn thơ bé, khi tôi còn nằm lọt trong lòng của ba không...

Hòa vào dòng người trên phố tấp nập... Dường như ai đó cũng đang có một người mong chờ, còn tôi... thì không!

Chẳng có ai đang mong chờ tôi về nhà... Giờ đây, thứ được gọi là gia đình cũng không còn là nhà của tôi nữa, tôi có cảm giác, ở nơi đó lòng người đang hóa thành một con ác quỷ chỉ chờ tôi về rồi nó sẽ cắn nuốt lấy linh hồn tôi.

Tôi không biết mình cứ lê bước như thế này đến khi nào, đôi chân này đã không còn cảm nhận được gì nữa, cả cơ thể này cũng biết, chỉ biết tôi cứ di chuyển đến khi khung cảnh trước mắt cứ thế mờ dần, mờ dần...

Hình như, mưa cũng không còn rơi nữa...

Tôi đưa mắt lên trời nhìn lần cuối, có ai đó dương tán ô che cho tôi, là ai... mà tôi nhìn không rõ. Đôi mắt tôi nặng trĩu, dù có cố tôi cũng không mở mắt ra nổi... cứ thế, màn đêm đen kịt bao phủ lấy tôi, dần dần, tôi chìm vào giấc mộng từ bao giờ không hay.

__________________

Giá như, tôi có thể ngủ vĩnh viễn thì tốt, giá như tôi không bao giờ tỉnh lại...

Bởi, tôi không muốn chứng kiến cái hiện thực tàn khốc này, tôi không muốn tỉnh dậy phải đối mặt với những người tôi từng coi là máu mủ ruột thịt nhưng lại quay lưng với tôi như người xa lạ...

Giá như... nhưng, tất cả chỉ là giá như...

Trong cơn mê man, ba xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khung cảnh thật rõ ràng, vẫn là căn nhà ấm áp quen thuộc, vẫn là chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi lúc ấy mới chỉ có mười tuổi, ba đang dạy tôi đi xe đạp, lần đạp đầu tiên tôi đã ngã rất nhiều lần nhưng tôi không hề khóc, dù vết thương ở đầu gối, cẳng chân chằng chịt. Từ bé tôi đã nổi tiếng nghịch ngợm, thế nên tôi không dễ dàng khóc trước những vết thương như thế này.

Và rồi, giấc mơ chuyển cảnh đến một cánh đồng lúa bát ngát. Ba tôi đạp xe, chở tôi băng qua cánh đồng lúa đang chín, mùi thơm của lúa xộc vào mũi tôi. Tôi đưa cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo ông, thích thú nghe ông đang huýt sáo, tôi nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác này lâu thêm một chút...

Nhưng chẳng may, đôi chân nhỏ bé đung đưa của tôi bị kẹt vào nan hoa chảy rất nhiều máu. Ba tôi vội dừng xe, đau lắm... Đó là lần đầu tiên tôi khóc. Vì vết thương ấy khá sâu...

Ba đưa tôi về nhà, lấy lông cu ly lau vết thương cho tôi. Tôi cứ đưa mắt nhìn theo ông, nước mắt cứ tuôn ầng ậc ra mãi thôi, ông nói mãi nhưng tôi không nín. Không biết từ lúc nào tôi đã lấy lại ý thức, tôi mong muốn khoảnh khắc này ngừng trôi, tôi muốn mắc kẹt trong thế giới này, không muốn tỉnh dậy một chút nào. Tôi biết đây là mơ, vì thế tôi muốn ôm ba lâu hơn một chút, tôi muốn cảm nhận hơi ấm của ba thật lâu...

Tôi khóc rất nhiều, ướt đẫm cả một vùng vai áo ba.

- Ba ơi, làm người lớn khổ lắm, con không muốn lớn đâu...

Giấc mơ này lạ lắm, hình như ba cũng biết những gì tôi đang trải qua, ba đưa tay xoa lưng tôi, vỗ về và an ủi tôi, hôn lên mái tóc của tôi.

- Con gái ngoan, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ngã rồi lại đứng lên, mạnh mẽ lên con nhé...

Lời an ủi của ba khiến nước mắt tôi càng lúc càng tuôn rơi nhiều hơn, đã quá lâu rồi, quá lâu rồi tôi mới nghe thấy lời an ủi và động viên như thế này. Nó như chạm vào vết thương hở đã lâu ngày của tôi, tôi ôm ba thật chặt, như thể sợ ông lại biến mất một lần nữa...

- Không... mọi chuyện sẽ không ổn... con biết mọi thứ sẽ không thể nào ổn... con bị mắc kẹt trong cái thế giới tàn nhẫn của người lớn. Con không tìm thấy lối thoát, con không biết phải đi về đâu, con không biết phải làm cách nào. Gặp khó khăn con luôn tự trấn an bản thân bình tĩnh nghĩ cách, nhưng giờ có bình tĩnh con cũng không thể nghĩ ra cách nổi ba ơi...

Ba tôi lau nước mắt trên gương mặt tôi, dường như tôi cũng thấy như ông đang khóc, khóc vì thương tôi, thương cho số phận của tôi.

- Con gái ngoan, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi nhé... Con nhất định sẽ vượt qua... Chỉ một chút nữa thôi, nghe lời ba, rồi sẽ có người đến bên bảo vệ con. Sắp rồi... Ba sẽ luôn ở bên con, hiện hữu trong trái tim của con...

Lời nói ấy như thể là lời từ biệt, tôi sợ hãi, vội vàng kéo chặt bàn tay của ba.

- Không... ba, ba đừng đi, đừng bỏ rơi con, con mệt mỏi lắm rồi, con không muốn tỉnh dậy.

- Con gái, có thế nào cũng phải mạnh mẽ bước tiếp nhé. Cố lên con, sẽ có người thay ba bảo vệ con...

- Không! Không! con không cần ai đâu... con chỉ cần ba thôi...

Thế rồi, giọng nói và hình ảnh của ba dần tan biến. Hiện thực và giấc mơ trộn lẫn vào nhau, ký ức như một khối thủy tinh rơi xuống rồi vỡ vụn ra...

Tôi biết, mình sẽ phải tỉnh dậy...

_______________

Đôi mắt nặng trĩu của tôi khẽ mở ra, khung cảnh sáng choang đập vào mắt tôi, đây là một nơi xa lạ...

Tôi đưa tay dụi dụi mắt mình, cảm thấy đầu óc choáng váng và cơ thể thì mềm oặt cả ra, cái trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt tôi, xung quanh có tiếng nói chuyện của người đàn ông nào đó, giọng quen thuộc lắm.

______________________
Xin chào mọi người :3
Lâu lắm rồi tui mới trở lại với fic này, vì tui hơi lười á 😢 tui biết là fic này không được nhiều người đón đọc cho lắm, thêm nữa là do tui ra chap chậm nữa nên...
Tui thành thật xin lỗi mọi người, từ giờ tui sẽ chăm ra chap hơn :3 chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và ngủ ngon ❤
Còn bây giờ tui sẽ tiếp tục cày tiếp các chap để bù cho những ngày đã bỏ bê =)))
_____________
23:43 🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net