Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lúc, tôi tự hỏi mình, cảm xúc của mình về em là như thế nào? Liệu em có khác biệt gì so với những cô gái mà tôi từng quen không?

Tôi không muốn nghĩ, cũng không muốn biết. Có lẽ, sau từng ấy năm, vết thương lòng vẫn chưa hề nguôi ngoai trong tôi.

Vì em đặc biệt, nên tôi hứng thú, tôi nghĩ đơn giản chỉ có vậy. Hoặc cũng có thể là do lâu rồi tôi chưa gần gũi với phụ nữ, trái tim tôi luôn cô độc và cần ai đó lấp đầy. Bởi tình yêu đối với tôi là một thứ xa vời. Tôi thực sự đã mất niềm tin vào phụ nữ, tôi không muốn tin tưởng ai quá nhiều, tôi sợ mình lại thất vọng như Hawon.

Từ cái ngày tôi nhìn thấy em khỏa thân trong phòng tắm, hôn em, sờ vào cặp đào trắng nõn của em. Dường như tâm trí tôi lúc nào cũng nhớ đến hình ảnh của em, bởi lẽ tôi cũng là một thằng đàn ông, mà tôi lại có nhu cầu sinh lý cao hơn người bình thường. Trước cơ thể đẹp mất hồn của em, tôi không kìm nén được dục vọng mà có những hành động đi quá xa so với mức bình thường. Tôi nghĩ nó cũng chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng mà cái gì khó chinh phục thì tôi lại càng khao khát. Tôi đã sống cùng em hai năm mà vẫn chưa "ăn" được em, vì thế tôi thực sự muốn đâm sâu vào cơ thể ấy, xem nó có khác với những gì mà tôi từng trải hay không?

Nhưng mà... ăn em khó thật đấy! Tôi biết em có tình ý với tôi, nhìn biểu hiện của em là tôi nhận ra ngay, bình thường em mạnh miệng lắm, nhưng dạo gần đây cứ gặp tôi là em im thin thít, ngại ngùng rồi chạy tọt vào phòng. Thành thử ra tôi chẳng thể bắt chuyện với em, nhưng tôi biết sự thay đổi của em xuất phát từ tình cảm chớm nở trong trái tim. Tôi biết, em đã thực sự "có gì đó" với tôi rồi. Vì thế mà tôi chẳng ngại tiến đến, nhưng cứ mỗi lần tôi gần "ăn" được em thì em lại đẩy tôi ra. Thực sự khó chịu vô cùng!

Hơn thế, em lại bắt đầu một mối tình trên mạng khác, điều đó khiến tôi tức điên lên! Cái cảm giác mà con mồi mình đã đưa vào tầm ngắm, kỳ công nghĩ ra những cái bẫy, dương súng bắn trúng rồi thì gã thợ săn khác chỉ chờ trực điều đó và đến hốt xác con mồi của mình. Nó khiến tôi cay không chịu được, tôi có cảm giác như em cũng đang đùa giỡn với tôi. Rõ ràng tôi thấy em có tình cảm với tôi rồi mà em lại dám nhận lời đi chơi với thằng khác. Tự trọng của một thằng đàn ông như tôi không thể đem ra đùa giỡn được đâu, em đang chơi với lửa rồi đấy! Hành động của em như châm ngòi cho quả bom nguyên tử trong lòng tôi, lần đầu tiên tôi biết tới cảm giác thua cuộc. Không, tôi chưa thua, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để em rơi vào tay thằng nào hết.

Ôi trời! cô bé của tôi, sao em lại ngốc đến độ tin lời của một thằng vớ vẩn mới quen trên mạng được vài hôm để nhận được hậu quả thế này chứ? Nếu tôi không đến kịp có lẽ ngày hôm sau tôi đã phải nhận xác em rồi. Tôi vừa tức giận, vừa lo lắng, lại vừa muốn trách em. Nhưng nhìn thấy em đang bị thương thì tôi không thể nào mà giận nổi, tôi thở dài lắc đầu. Có phải là tôi đang quan tâm tới một người con gái quá mức không?

Sau cái lần tôi cứu em, em ngoan hơn, biết nghe lời tôi hơn, không còn hờn dỗi như mọi khi nữa. Tôi chắc mẩm là em đã "đổ tôi" rồi. Tôi tiến đến một chút nữa, định bụng sẽ ăn em nhưng ai ngờ lại bị em phản kháng một lần nữa. Chưa có một người con gái nào dám làm thế với tôi như em. Cũng chưa bao giờ tôi kiên trì với một người con gái như thế. Cả đời tôi còn chưa biết cái mùi "tán gái" là gì, ấy vậy mà bỏ thời gian, công sức ra tán em, lại bị em phũ một cách tuyệt tình. Hơi cay một chút thôi, nhưng tôi lại tự an ủi mình, công sức tôi bỏ ra không phí công vô ích, mỗi lần tiến đến, em càng không cưỡng được sức hút từ tôi, tôi hôn em mà em cứ đơ ra như khúc gỗ, cái miệng của em thật ngọt ngào, nó như một viên kẹo dâu, khác hẳn với những cô gái tôi từng quen biết.

Đối với những cô gái là tình một đêm với tôi, tôi không bao giờ hôn họ. Tôi là một bác sĩ, ngủ có thể với nhiều người để giải tỏa vì có biện pháp phòng tránh, nhưng hôn thì không. Tôi tự nhủ với mình rằng, nụ hôn của tôi sẽ chỉ để dành cho người tôi yêu. Nụ hôn đầu tiên của em là dành cho tôi, không biết có thể tin được không nhưng cảm giác ấy như đưa tôi đến đỉnh cao chinh phục. Em làm tôi cảm thấy chỉ cần hôn em thôi là đã đạt được một thành tựu lớn, nó giống với việc hồi nhỏ tôi giải được một bài toán khó mà những đứa học giỏi khác nghĩ nát cả óc vẫn không giải được.

Tôi biết em rất đẹp, chỉ cần đánh một chút son, một chút má hồng hay mascara đều làm em xinh hơn những cô gái mà tôi thường quen, nhưng em lại không làm thế. Ở em là sự chân thành và mộc mạc, điều đó càng quyến rũ tôi hơn. Biết tin em còn tem thì tôi lại càng khiến tôi mong muốn ăn thịt con thỏ non như em, nhưng em cứ thích trốn tôi đi giao du với những thằng đàn ông khác. Tại sao chứ nhỉ? Một người đẹp trai, già dặn kinh nghiệm như tôi mà em lại không để ý? Hay là em định chơi đùa với tôi? Cái cảm giác không nắm bắt được em như thế này khiến tôi cứ khó chịu thế nào ấy, nhưng tôi sẽ là người nắm đằng chuôi, bé con ạ!

Hôm trước, em còn hỏi tôi rằng tôi thích kiểu người như nào, tôi thực sự bất ngờ vì sự thay đổi của em, lúc nghe tôi nói hai cái má bánh bao của em còn đỏ ửng cả lên trông rất đáng yêu. Trong đầu tôi nghĩ bụng, cô nàng này chắc lại phải lòng mình rồi. Nghĩ vậy, tôi càng nóng lòng muốn ăn em hơn. Giống như em đang bật tín hiệu đèn xanh cho tôi vậy. Càng ở gần em, tôi lại càng khao khát em nhiều hơn, vậy nên tôi đơn giản chỉ nghĩ rằng tôi thích cơ thể của em thôi.

Một ngày nọ, tôi bị mẹ bắt ép gặp một cô gái lạ mặt mà mẹ tôi đã nhắm từ lâu. Từ trước đến nay tôi vốn không hợp với gia đình mình. Thế nên dù tôi có qua đường với nhiều cô gái, nhưng cũng chẳng bao giờ động đến những cô gái mà mẹ đưa đến cho mình. Tôi vui chơi là thế nhưng có chừng mực, tôi biết người nào nên đùa còn người nào thì nên nghiêm túc. Những cô gái mà mẹ đưa đến tôi sẽ không động vào, bởi lẽ, tôi sợ hai chữ "trách nhiệm". Lúc gặp Oh Amie, tôi thấy cô ta cũng có nhan sắc, nhìn bộ váy sexy mà cô ta đang diện trong lần đầu chúng tôi hẹn nhau là tôi hiểu cô ta vốn chẳng phải con nhà lành mà có ý "muốn" tôi. Trong cuộc trò chuyện, cô ta cũng không ngần ngại đưa đẩy nhắc đến "chuyện ấy".

Thực tế, tôi không có ý định vui chơi với cô gái này, nhưng cô ta nhiệt tình quá, vả lại cô ta cũng không quá tệ, nghe nói còn là hoa khôi trong trường đại học. Đã rất lâu rồi tôi chưa gần gũi với con gái kể từ khi tôi quen em. Sẵn có chút men rượu trong người, mùi hương nước hoa cứ lọt vào mũi tôi. Vậy nên tôi đã đồng ý với cô ta, với điều kiện là tình một đêm.

Đối với tôi, những cô gái nào mà tôi đã xác định là tình một đêm thì tôi sẽ chỉ qua đêm với họ một lần duy nhất, không có lần thứ hai. Tôi đã nói rõ với Oh Amie ngay từ đầu, cô ta cũng có vẻ hiểu chuyện, cô ta nói cô ta chỉ cần có vậy thôi. Thế nên tôi cũng đơn giản nhận lời, ai ngờ, lúc cô ta cởi hết ra rồi tôi lại không thể cứng được. Tôi cũng không hiểu vì sao lại vậy, chỉ là trên giường tôi lại tưởng tượng ra Yeon Amie đang nằm đó, có cố gắng thế nào cũng không thể xóa đi hình ảnh của Yeon Amie trong tâm trí tôi. Một thằng đàn ông thấy gái "ngon" mà lại không cương được, thật là một nỗi nhục. Tôi đành phải kiếm cớ từ chối, cô ta ấm ức ra mặt nhưng chẳng thể làm cách nào khác. Đêm đó, tôi nhớ Yeon Amie vô cùng...

Hôm sau trở về, tôi nôn nóng với kế hoạch "ăn sạch" cô thỏ non của tôi, nhưng hôm ấy tôi thấy cô ấy khang khác sao đó, cô ấy ốm nhưng lại không muốn tôi động vào người lại liên tục từ chối tôi, như thể... cô ấy đã biết điều gì đó rồi.

Cô ấy nói với tôi một tràng dài trong ấm ức rồi đóng sầm cửa lại trước mặt tôi. Tôi còn đang ngỡ ngàng với cách cư xử của cô ấy, nhưng khi cô ấy nói vậy, tôi có cảm giác mình là một người đàn ông rất tệ lừa gạt cô ấy. Mà những câu nói đó, không hề sai một chút nào... đúng là tôi có hứng thú với cô ấy... nhưng, tại sao cô ấy lại biết?

Tôi thẫn thờ trước cửa phòng cô ấy một hồi lâu rồi rời đi, bỗng dưng, cả đêm đó tôi không ngủ được vì nghĩ về những lời nói của cô ấy. Suốt thời gian qua, tôi chỉ nghĩ đến việc qu.an hệ với Yeon Amie mà không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy có muốn hay không. Có lẽ, lần này tôi đã chọn nhầm đối tượng, cái mà tôi muốn chỉ là trao đổi, còn cái cô ấy muốn là một người đàn ông nghiêm túc nói chuyện yêu đương với cô ấy.

Tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, hình như từ khi quen cô ấy, tôi thay đổi rồi, trước đây tôi không có thói quen ép buộc ai. Ai đến với tôi cũng vì lợi ích, còn cô ấy, dù có từ chối nhưng tôi đã cố theo đuổi một thời gian dài. Tôi tự hỏi mình, cô ấy là gì với mình mà tôi lại bỏ nhiều công sức tới thế, hôm nay cô ấy có vẻ buồn, cảm giác làm cô ấy buồn khiến tôi cứ day dứt và tội lỗi làm sao đó...

Suy nghĩ lại khoảng thời gian tôi từng trải với cô ấy, rốt cuộc đối với cô gái này, tôi có cảm giác như thế nào nhỉ? Tại sao tôi lại muốn ở cùng cô ấy nhiều thế? tại sao tôi không còn hứng thú với những cô gái khác nữa? Vô vàn câu hỏi tại sao được hiện lên... Cả đêm đó, tôi thức trắng để nghĩ về Yeon Amie.

Những ngày về sau, tôi không làm phiền Yeon Amie nữa. Một phần vì tôi chưa thể xác định tình cảm mình dành cho cô ấy là như thế nào, một phần khác là vì trốn tránh, cứ nghĩ đến Hawon là tôi lại thấy sợ. Thì ra, bấy lâu nay tôi không thể tiến tới với bất kỳ cô gái nào là vì bóng ma trong quá khứ.

Tôi cũng thấy cô ấy trốn tránh tôi, nhưng lần này tôi không ép hay chủ động với cô ấy nữa. Tôi nghĩ tôi và cô ấy cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng không gặp, không nói chuyện với cô ấy làm tôi cứ có cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó, hình như... tôi nhớ cô ấy! Tôi khẽ thở dài, công việc ở viện tôi cũng không tập trung để làm cho tốt được. Yeon Amie, rốt cuộc thì tôi đối với em là như nào?

Yêu?

Một chữ "yêu" này hiện trên đầu tôi làm tôi thấy sợ. Không, tôi không muốn yêu, ít nhất bây giờ là chưa. Tôi sợ lại gặp phải Hawon thứ hai, tôi biết em không phải là con người như thế. Nhưng con người dễ thay đổi, Hawon từ một cô gái ngây thơ cũng trở thành con người ham vật chất như vậy mà. Với lại, suốt thời gian qua tôi cũng chỉ có ham muốn thể xác với em, về những cảm xúc kia, tạm thời tôi không muốn nhắc đến. Tôi sợ nghĩ sâu nghĩ xa, tôi lại phát hiện ra mình có cái gì đó với em...

Có một người phụ nữ lạ đến gặp em, hình như đó là người quen của em, bà ta cứ nhìn tôi chằm chằm, đôi lúc vô tình gặp ngoài đường bà ta còn tiến tới chủ động bắt chuyện với tôi, hỏi tôi là chủ phòng trọ nơi em đang ở phải không? Tôi cũng gật đầu, chỉ vậy thôi mà bà ta nói chuyện với tôi rất lâu, toàn chuyện trên trời dưới biển. Bà ấy hỏi tôi làm nghề gì, còn vô duyên hỏi tôi lương bao nhiêu mỗi tháng. Thực sự, tôi rất ghét người khác nói chuyện với tôi mà muốn đào sâu thông tin về tôi, nhất là vụ lương lậu - một vấn đề nhạy cảm. Điều ấy cực kỳ khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi chưa từng gặp ai vô duyên như bà ấy, tại sao em có thể sống với một người mẹ thực dụng như được nhỉ? Nhìn em với bà ấy như hai người khác hẳn nhau vậy.

Dạo gần đây, tôi thấy em hay buồn, một buổi tối chúng ta gặp lại nhau sau một thời gian tránh né. Đã rất lâu rồi em và tôi mới cùng về chung đường. Nhưng em dường như chẳng để ý đến tôi, em cứ như người mất hồn. Khóe mắt em ươn ướt như vừa khóc, nhìn cảnh ấy tôi sững sờ. Tôi mới thấy em khóc hai lần, lần đầu là lúc em gặp chuyện suýt bị cưỡng bức và lần này. Tôi biết em là con người mạnh mẽ, ít rơi nước mắt trước người ngoài, nhưng sâu bên trong là một nội tâm mỏng manh. Dù em đã bước vào phòng và đóng cửa rồi, nhưng tôi cứ nhìn theo cái cánh cửa kia mãi, tôi khó chịu, có cái gì đó đang cào nát lòng tôi chỉ vì nhìn thấy em khóc. Lòng tôi trùng xuống rất nhiều, tôi muốn tiến đến gõ cửa phòng em, nhưng lại sợ em nạt nộ, lại sợ nhìn thấy tôi em càng khó chịu hơn. Dù rằng, tôi rất muốn cùng em chia sẻ, hỏi chuyện em và giúp đỡ em, nhưng sau cùng, tôi lại bước vào phòng mình, em đang ghét tôi như vậy, tôi nghĩ em cần một khoảng trời riêng... hơn cả thế, tôi chưa sẵn sàng đối mặt với tình cảm thật sự trong lòng mình.

Tôi thở dài, nghĩ mãi về em, cuối cùng không chịu được mà thuê người điều tra em. Khi tôi đang chán trường, tôi lại tiếp tục bị mẹ bắt gặp Oh Amie, dù có cố gắng nhưng tôi không thể cười nổi với cô ta. Đang dùng bữa tối với cô ta thì bất ngờ tôi nhận được điện thoại, người tôi nhờ theo dõi nói... em... đang bán dâm! . Tôi nghe tin ấy mà như sét đánh ngang tai, tôi thực sự không thể tin nổi. Em trong sáng và ngây thơ như thế, lúc bị thằng Jungwu cưỡng hiếp em còn giãy giụa đấu tranh cho bằng được, làm sao có chuyện ấy xảy ra chứ...

Tôi không tin nổi, bỏ ngang bữa ăn với Oh Amie mà tới tìm em, tai nghe tôi không tin, tôi phải tận mắt nhìn thấy..

Lúc phá cửa xông vào, nhìn thấy em đang giữ lấy chiếc chăn che người, vẻ mặt hoảng loạn, nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi với gương mặt tởm lợm đang đứng đó... Tôi trợn mắt như không tin nổi, cái ký ức trong cái đêm mưa tuyết năm đó lại quay về ám ảnh tâm trí tôi. Em không biết lúc đó tôi giận như thế nào đâu, em làm tôi có cảm giác như em đang chơi tôi, em làm y như hành động Hawon đã làm với tôi. Tất cả hình tượng trong trắng ngây thơ tốt bụng của em trong lòng tôi sụp đổ. Vừa rồi, em còn đứng mắng chửi tôi vì tôi đùa giỡn, giẫm đạp với trái tim của các cô gái. Còn em... em đang làm cái gì thế này? Hóa ra... em mới chính là người chơi đùa với tôi! Và rồi, tôi lại bật cười chua chát khi nghĩ rằng con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh, mẹ em thực dụng như vậy thì làm sao em giữ được sự ngây thơ đó chứ, chỉ là giả bộ để cho tôi xem mà thôi!

Trên đời này, tôi cực kỳ ghét loại con gái lên giường với đàn ông vì tiền. Đó là lý do, tôi không bao giờ lên giường với một người phụ nữ vì tiền lần thứ hai. Tôi coi họ là một công cụ để giải trí và chẳng bao giờ nói đến chuyện yêu đương với những người phụ nữ như vậy. Nhưng hành động của em, tôi thực sự thất vọng, tôi thực sự tức giận. Có lẽ vì tôi thực sự đã có tình cảm với em nên tôi cảm thấy mình như kẻ bị phản bội, bị lừa dối. Em không biết, lúc ấy trái tim tôi đau đớn như bị xé toạc thành hàng vạn mảnh.

Tôi nóng giận muốn dùng tiền để mua lần đầu của em, không ngờ rằng em từ chối tôi, thà vì lên giường một lão già đáng tuổi cha mình còn hơn là với tôi? Vì sao? vì tôi bẩn? vì tôi lên giường với nhiều người nên em chê tôi? Hơn cả thế, em còn cầu xin tôi đừng mua em. Nực cười! Em đang coi thường tôi phải không? Cơn tức giận che phủ tâm trí tôi, tôi lao vào cưỡng hiếp em, tôi chuốc hết mọi đau đớn và sự giận dữ lên người em. Em kiên cường, em không cầu xin tôi tha dù chỉ là một chút.Tại sao? Tại sao không phải là tôi? Nếu em muốn tiền, chỉ cần gặp tôi, nhận lời làm tình một đêm của tôi tôi sẽ cho em rất nhiều tiền. Tại sao em lại sỉ nhục lòng tự tôn của một thằng đàn ông như tôi, tại sao em cứ cố tình chọc giận tôi?

Em biết đấy... tôi đã từng có phút giây bỏ đi, không muốn làm em khổ và tổn thương vì nghĩ em thực lòng yêu tôi, còn tôi thì chưa sẵn sàng tiến đến một mối quan hệ khác. Thế mà giờ đây, em lại trở thành loại người mà tôi ghét nhất! Em không yêu tôi... em yêu tiền mà thôi!

Xong việc, tôi sỉ nhục em bằng cách trả em rất nhiều tiền, tôi còn nhận ra em không "còn" nữa. Tôi cảm thấy mình giống như bị lừa, hóa ra tất cả những gì em gây dựng trước mặt tôi chỉ là giả vờ. Ngây thơ? trên đời này làm quái gì có đứa con gái nào ngây thơ? Những lời nói của Hawon không ngừng vang đi vang lại bên tai tôi:

- Chẳng có bất cứ đứa con gái nào trên cái đời này không thèm tiền nhé! Thanh xuân của con gái chỉ có một, không có tiền để chăm sóc bản thân thì về già ai nó ngửi được? Không tự thương lấy bản thân thì chỉ có ngu thôi!

Em còn tự nhận mình là đĩ, còn nói, em đã lên giường với nhiều người đàn ông quá không nhớ... Em có biết tôi đau cỡ nào không? Em trong mắt tôi trong sáng đến vậy, tôi mong rằng lần đầu tiên của em sẽ dành cho tôi, tôi thậm chí còn gìn giữ, không dám làm tổn thương em...

Thử hỏi, là một thằng con trai trong giây phút ấy làm sao mà chịu được sự sỉ nhục lớn như thế? tôi không chịu nổi nữa, em muốn bị tôi coi là đĩ phải không? Được, vậy tôi giúp em thỏa lòng mong muốn.

Đến tận sau này, tôi mới thực sự hối hận vì lời nói đó của mình!

Sau lần đó, tôi thề với lòng mình là sẽ không bao giờ gặp lại kẻ dối trá như em nữa, tôi thề là sẽ tránh xa em và không tin bất cứ người con gái nào trên đời này nữa. Tôi nghĩ mình sẽ cưới vợ, cưới người mà mẹ tôi đã mai mối, thà rằng đó là người con gái môn đăng hộ đối với mình, còn hơn là lấy kẻ dối trá như em. Tôi đã đau lòng đến độ nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy em bước xuống từ chiếc xe của người đàn ông khác. Tôi lại không chịu nổi, có phải em lại đang làm cái việc nhơ nhớp đó đúng không? Tôi bắt đầu trở thành loại người mà tôi không bao giờ ngờ tới... tôi dùng thủ đoạn để ép em về nhà, ép em làm công cụ giải tỏa cho mình. Bởi vì tôi hận em đã lừa dối tôi, bởi vì tôi muốn trừng phạt em, bởi vì tôi muốn em nhận lại những gì em đã làm với tôi! Và... bởi vì tôi muốn em chỉ thuộc về tôi mà thôi!

Nhưng mà... càng gần em, tôi lại vừa hận, lại vừa yêu em!

Tôi tìm mọi cách để khiến em khó chịu và khổ sở. Em không cầu xin tôi khi tôi làm em đau. Tôi cho em nhìn thấy hình ảnh tôi cùng với người phụ nữ khác. Dù chính bản thân tôi cũng không hiểu lý do vì sao mình lại làm vậy, có lẽ, tôi muốn thử lòng em, tôi muốn thấy em ghen... bởi vì trong lòng tôi còn xót lại một chút gì đó tin tưởng vào tình yêu mà em dành cho tôi. Nhìn thấy em ghen và khó chịu, tôi vui lắm... cảm giác như, trong mắt em thực sự có tôi...

Nhưng mỗi khi tôi muốn nhượng bộ em, cái ký ức em bán dâm cho một gã đàn ông lớn tuổi ấy cứ ám ảnh tôi. Một nửa, tôi bị giằng xé bởi đống cảm xúc rối rắm của mình, một nửa, tôi hận em vì em đã chà đạp lên lòng tự tôn của tôi. Tôi tiếp tục gạt bỏ qua tình cảm của mình để giày xéo em.

Tôi phát hiện, tôi lại yêu một người con gái không yêu tôi, mà chỉ yêu tiền thôi!

Tôi tìm mọi cách để hành hạ em, trút bỏ hết sự giận dữ và đau khổ lên người em. Vậy mà em không hề mảy may cầu xin tôi, điều ấy khiến tôi tức giận đến mức đổ cả thuốc kích dục vào cốc nước cam cho em uống. Tôi muốn em phải quỳ xuống cầu xin tôi...

Tôi cũng chẳng hiểu nổi, tôi là một bác sĩ, tôi nắm bắt hết vô vàn căn bệnh lây qua đường tình dục, tôi sợ nhất con gái ngủ với nhiều người đàn ông, vì thế mới luôn dùng biện pháp phòng tránh. Nhưng với em, tôi lại không làm thế, thậm chí còn không nghĩ đến.

Lần đó, tôi cố tình cho em uống thuốc vì muốn thấy hình ảnh em khuất phục trước tôi. Đúng như ý tôi muốn, em cầu xin tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không vui, tôi không thích em khóc, cứ lần nào em khóc là tôi lại thấy khó chịu, trái tim như bị cứa vào rất đau...

Nhưng đổi lại, thuốc kích dục khiến cho tôi và em chạm đến đỉnh khoái cảm của tình dục, nó như xoa dịu những nỗi đau trong lòng tôi. Nó khiến tôi đạt được sự sung sướng cực điểm. Tôi chợt nhận ra, mình thực sự "nghiện" em.

Tôi biết em sẽ tức giận khi biết sự thật, nghĩ đến việc em tỉnh lại và tức giận tôi lại thấy vui vẻ vô cùng. Mỗi lần làm chuyện đó với em xong, cơ thể tôi lại cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều, đặc biệt là hôm nay, cuối cùng tôi cũng đạt được cảm giác thoải mái nhất. Sau trận hoan ái, nhìn em đang ngủ, tôi rời giường và đi tắm rửa chuẩn bị đi làm. Trong khi đang tìm áo sơ mi, tôi thấy có một tờ giấy trong túi áo khoác của em. Vì quá tò mò, tôi đưa lên đọc và sững sờ...

Màng trinh bán nguyệt còn nguyên vẹn, cấu trúc âm hộ, âm đạo chưa phát hiện bất thường

Tại sao... em lại phải đi khám?

Tôi hoảng loạn, nhìn lại thời gian... chỉ sau cái lần tôi cưỡng bức em một ngày.

Chẳng lẽ... em còn lần đầu? Vì không ra máu nên em đi khám?

Tôi nuốt nước bọt, mở hai mắt thật to nhìn lại gương mặt đang nhắm nghiền mắt ngủ say của em. Nhớ lại lần ấy, em thật chặt và nhỏ, bởi vì em cứ kiên cường không chịu khóc lóc hay cầu xin tôi, nên tôi cứ vậy mà làm mạnh...

Tôi bần thần, cả cơ thể cứ như rụng rời hết cả ra. Tôi tưởng... lần đó... lần đó... em thực sự không còn.

Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net