Chú ơi, chờ em nhé? (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
còn giả vờ ngại nữa cơ. Không phải ai em cũng đồng ý đi chơi đâu, chú nên cảm thấy may mắn khi có một khách trọ dễ dãi dễ chịu dễ thương dễ tính như em đấy nhé."

_______

Jeon Jungkook kéo Kim Taehyung đi khắp phố phường rộng lớn, mặc dù ở phương Đông, Giáng Sinh không hẳn là dịp lễ quan trọng, nhưng Seoul vẫn trang hoàng lộng lẫy và náo nhiệt không khác gì các nước phương Tây.

"Chú ơi, em thích cái này, chú lấy cho em đi."

Em chỉ vào con hổ bông đang ngồi ngay ngắn trong máy gắp đồ chơi, nhìn nó tròn xoe không khác gì ngoại hình của em bây giờ cả. Lúc nãy, trước khi ra khỏi nhà, vì sợ tuyết sẽ rơi nên Taehyung đã quấn cho em biết bao nhiêu là khăn và áo ấm. Jungkook cứ như cục bông mềm đi bên cạnh gã, thật sự rất rất đáng yêu.

"Em đã bao nhiêu..."

Như biết được gã sẽ hỏi gì, em chu môi phản biện ngay.

"Em hai mươi tuổi, nhưng thanh xuân của em bây giờ mới bắt đầu mà."

Trước ánh mắt long lanh rực sáng và năn nỉ của người nọ, Taehyung chấp thuận lao vào lấy đồ cho em. Gã mua một mớ tiền xu, xả đầy ra ngay trên máy, lần lượt chơi cái trò mà Taehyung đã nghĩ cả đời sẽ không bao giờ đụng vào. Em đợi gã một lúc lâu, cho tới khi xu gần hết mà hổ vẫn còn trong máy y nguyên, Jungkook mới lắc đầu ngán ngẩm.

"Em không ngờ là chú chơi game dở đến thế."

Khi nói ra câu này thì em cũng nhột, nhưng đó là sự thật mà. Taehyung không cam tâm, gã không nói gì và quay lại chỗ mua xu, Jungkook thấy mặt ông già bán hàng rất ngạc nhiên và mọi người xung quanh thì sửng sốt.

"Tất cả xu ở đây, tôi mua hết."

Em ồ lên, cảm thán vì không ngờ gã giống em tới vậy, mặc dù dở game nhưng được cái rất chiến. Sau cả buổi trời hành cái máy đồ chơi, cuối cùng Taehyung cũng gắp được con hổ bông cho Jungkook. Em ôm nó trên tay, gương mặt như bừng sáng vì nụ cười răng thỏ và đôi mắt tít lại.

"Cảm ơn chú, sau này về Mỹ em sẽ mang nó theo."

Trong khoảnh khắc vui vẻ như thế này nhưng sao Taehyung chợt thấy lòng mình nặng trĩu, có gì đó cứ quấn lấy trái tim gã và bóp nghẹt đến khó thở. Hôm nay đã là Giáng Sinh rồi, nghĩa là chỉ còn khoảng ba tháng nữa, khi những đoá anh đào dần tàn cuối xuân, em sẽ rời khỏi đất Seoul này để quay trở về Mỹ. Từng ngày một trôi qua, gã luôn cố ngăn bản thân đừng nghĩ về điều đó, nhưng rồi sẽ tới lúc gã phải chấp nhận sự thật và ngừng tự lừa dối mình.

"Chú ơi, sắp mười hai giờ đêm rồi, chúng ta đi nhà thờ cầu nguyện thôi."

Em khoác lấy cánh tay của gã, lon ton kéo gã đi sang khu vực nhà thờ ngay cạnh trung tâm giải trí.

"Năm nào em cũng làm như thế này với gia đình, còn năm nay là với chú."

Jungkook hớn hở kể, em chắp tay trước ngực, nhắm mắt và bắt đầu cầu nguyện. Taehyung cũng bắt chước theo, nhưng thường niên gã chưa bao giờ làm thế, vì vậy nhất thời không biết phải mong ước điều gì cho phải.

"Chú đã cầu nguyện gì thế?"

Em đi bên cạnh gã, vừa nhấm nháp cây kẹo bông gòn mà gã mua cho vừa tò mò hỏi. Taehyung cười, ôn nhu xoa đầu em.

"Tôi cầu cho em sẽ thuận lợi hoàn thành tốt khoá học này."

"Hmm, chắc chú muốn em nhanh nhanh về Mỹ lắm chứ gì, em phiền phức và ồn ào quá mà đúng không?"

Một nét buồn thoáng qua trên gương mặt của Kim Taehyung, gã dõi theo Jungkook đang tung tăng trước mặt, thâm tâm ước gì em và gã không có nhiều rào cản, để cả hai có thể ở cùng nhau lâu hơn.

Taehyung thích cảm giác có em ồn ào ngay bên cạnh, tối đến sẽ mở nhạc um sùm buộc gã phải chạy gấp sang phòng em, sau đó hồn nhiên nhìn gã cười với nét mặt ngây thơ vô số tội. Gã muốn được cùng em ra ngoài vào những ngày cuối tuần hay những dịp lễ lớn, cả hai sẽ đi chơi cùng nhau, Taehyung bước chậm rãi sau lưng em rồi trừng mắt với những kẻ dòm ngó tới Jungkook. Và cũng từ lâu, gã đã quen với việc có em trong mỗi bữa cơm nhà, không thể tưởng tượng nổi căn nhà cô quạnh nếu như em đi.

"Chú ơi, pháo hoa bắn rồi kìa, chú ra đây chụp với em một tấm hình đi."

Em kéo tay gã ra gần bờ sông Hàn, phía sau là pháo hoa bắn rợp trời đầy màu sắc.

"Em sẽ bỏ tấm ảnh này vào khung kính đó, chú cười lên đi."

Jungkook nhích gần về phía gã, đằng xa là một bác thợ chụp ảnh mà em đã tìm được trong đám đông. Cả hai cùng nhau nhìn về một phía, cùng tựa đầu vào nhau và cười trong hạnh phúc.

"Jeon Jungkook, ít nhất khoảng thời gian ngắn ngủi này tôi muốn cùng em tận hưởng một cách trọn vẹn nhất, để khi em đi rồi tôi sẽ mang theo những kỉ niệm đó như một kí ức đẹp và ấp ủ trong tim.

Sau này, liệu em có thể vì tôi mà quay lại Hàn Quốc được không?"


End phần 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC