lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua lời gièm pha của các quan đại thần, Kim Tại Hưởng ngỡ rằng Kim Thạc Trân đã se duyên cùng Tuấn Chung Quốc.

Hắn đã không tin tưởng cậu...

Hắn đã tự tay cắt đứt sợi tơ hồng...

Hắn lại một lần nữa vứt bỏ người mình yêu...

Hắn một lần nữa muốn bản thân trở thành bạo chúa...

Kim Tại Hưởng mất đi Kim Thạc Trân cũng tựa kiếp trước Tần Thủy Hoàng mất đi A Phòng.

Rừng Tuấn Dật

Trước khi Nam Tuấn trút hơi thở cuối cùng, thị vệ của cậu đã bảo rằng: Tuấn Chung Quốc hắn, muốn lật đổ...

Từ lúc anh tìm mua sách cấm cậu đã có chút nghi ngờ, giờ thì mọi chuyện đã rõ. Chung Quốc có lẽ đã biết năm xưa giữa Tiên hoàng trẻ và Tại Hưởng xảy ra loại chuyện gì... và giờ anh muốn xưng vương lật đổ triều Kim.

Thạc Trân rất sợ... nhỡ đâu Tại Hưởng sẽ chết thì sao? Tuyệt đối không được... sau khi chôn cất Nam Tuấn, cậu trở về quý sở Tuấn Chung Quốc.

Lý Đồ Đầu, tại gia Chung Quốc

Cậu quỳ xuống trước mặt anh.

"Đại nhân! Tiểu nhân có thể làm trâu làm ngựa cho ngài, có thể mặc xác ngài giẫm đạp nhưng chỉ xin một điều. Ngài có thể đáp ứng cho tiểu nhân hèn mọn này không?"

"Điều gì?"

"Đại nhân hãy hứa với tiểu nhân trước đi! Xin ngài."

Anh mặc dù nghi ngờ bao trùm nhưng trái tim không thể nghe theo lí trí. Đột nhiên hỏi một câu vô nghĩa.

"Ngươi có thể làm bất cứ việc gì ta yêu cầu?"

"Vâng, thưa đại nhân."

Trăng đêm nay thực sáng, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Ai kia ở cung thấp thỏm ngủ không yên lòng đầy náo loạn. Chẳng hiểu sao đêm nay trằn trọc mãi.

Cả hai thân thể quấn quýt giữa đêm khuya thanh vắng. Tiếng rên rỉ làm người nghe đỏ mặt bịt tai muốn trốn tránh.

Thạc Trân dưới thân Tuấn Chung Quốc khiến anh kì thực rất thỏa mãn. Những đêm nằm mộng chiêm bao giờ đã thành hiện thực.

Khi ân ái triền miên qua đi, cũng là lúc trở về với thực tại. Chung Quốc ôm người trong lòng không mảnh vải che thân tặng nhẹ một nụ hôn lên trán.

"Điều ngươi yêu cầu là gì?"

"Cho dù triều đại Kim sụp đổ, cho dù đại nhân căm ghét quân vương... cũng xin ngài, tha cho hắn một con đường sống."

Cõi lòng Chung Quốc quặn đau, vì Kim Tại Hưởng Thạc Trân có thể hi sinh mọi thứ kể cả lên giường với một gã nam nhân. Vì Kim Tại Hưởng Thạc Trân chấp nhận rời cung nhận lấy danh nghĩa nô tì.

Tuấn Chung Quốc từ đau đớn mà hóa căm giận, điên cuồng hôn môi cậu, trận đau một khắc trước chưa khỏi hẳn đã phải tiếp nhận thêm dị vật thô cứng khiến Thạc Trân chao đảo đầy tổn thương thể xác.

Ánh nắng tràn qua kẽ mi làm gương mặt thanh tú nhăn nhó mở mắt. Nhìn qua chỗ trống bên cạnh đã lạnh ngắt liền nghĩ chắc hẳn anh rời đi từ vài canh giờ trước.

Mặc cho thắt lưng ê ẩm mỏi nhừ, cậu vẫn quét tước sân vườn như mọi hôm. Cầm mấy đồng bạc lẻ ra chợ mua lương thực để trổ tài làm vài món ngon.

Trong khi mua rau cải, cậu nghe mấy người dân bàn tán.

"Dạo này nghe đồn bệ hạ đã mời cả đám kĩ nữ về cung để ăn chơi sa đọa, không thèm đoái hoài triều chính."

"Không phải tin đồn đâu! Là thật đấy!"

Thạc Trân vờ không nghe thấy trốn tránh ồn ào trả tiền xong liền rời đi.

Đột nhiên cổ tay bị một kẻ lạ mặt kéo vào trong góc nhỏ không người.

"Ngươi là ai?"

"Suỵt, nhỏ thôi! Là ta!"

"Hưởng..."

"Ta nhớ ngươi, Trân..."

Hắn ôm người vào lòng, có hơi siết chặt, sợ rằng cậu sẽ rời khỏi hắn thật nhanh trong chớp mắt.

Hắn lia mắt xuống, nhìn sau gáy cậu có vết đỏ bầm liền buông ra. Tay nhanh chóng giật phần vạt áo trước ngực để lộ vùng ngực trắng nõn chi chít vết hôn.

"Ngươi! Quan đại thần bảo ngươi đã theo Tuấn Chung Quốc nói lời yêu đương, ta không tin. Nay tận mắt chứng kiến... Kim Thạc Trân, ta đối với ngươi rốt cục là gì? Ngươi rời bỏ ta chỉ vì chút lời lẽ của phụ thân ta, Nam Tuấn chết dưới mũi kiếm của tên Chung Quốc khốn kiếp kia cũng chẳng thấy ngươi về lại bên ta! Giờ thì sau khi Nam Tuấn chết ngươi cùng hắn làm loại chuyện mà đêm tân hôn chúng ta từng làm... tự bản thân ngươi có lời nào biện minh cho mình?"

"Hưởng... ta..."

Đôi mắt hắn mong chờ câu trả lời của cậu, hắn sẽ tin cậu. Bất kể đó là lời nói dối, miễn sao cậu gieo rắc cho hắn chút hi vọng cũng được.

Nhưng Thạc Trân cậu, đã không làm vậy.

"Hưởng... ta đúng thật đã yêu Tuấn Chung Quốc. Càng không có gì biện minh cho bản thân. Ta căm ghét phụ thân ngươi vì đã nhục mạ ta nên mới rời cung. Dẫu sao bên cạnh ngươi cũng đã có một hoàng hậu và đám kĩ nữ, thiếu ta ngươi vẫn sống tốt. Thế nên chúng ta... đừng liên quan tới nhau nữa. Coi như, ta van ngươi."

Thạc Trân xoay người bước đi, hắn níu lấy vạt áo cậu.

"Ta... và ngươi, cớ sao lại ra nông nỗi này? Có phải ta không nên xưng vương... đúng chứ?"

"Hiện tại ngươi hối hận, có muộn quá không Kim Tại Hưởng?"

Cậu rời đi, hắn ngồi quỳ xuống đất, khóc ấm ức như một đứa trẻ. Giá như ngày đó hắn không bắt Kim Thạc Trân mang về Kim gia thì đã chẳng bận tâm ai cả...

Giá như Kim Thạc Trân trở về Thiên giới từ lúc hắn xưng vương, đừng rơi xuống tấm bình phong trong cung hắn...

Rất tiếc, tất cả chỉ là giá như riêng mình hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net