sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là Kim Thạc Trân khiến Tuấn Chung Quốc si mê.

Là Kim Thạc Trân khiến người thân cận mình phải chết.

Là Kim Thạc Trân bị Kim Tại Hưởng hiểu lầm.

Ngọc Hoàng, lần lịch kiếp này ngài bảo Tư Mệnh* ghi hay chính con đã tự đưa đẩy số mệnh?

(* Tư Mệnh nắm giữ trong tay số phận của người phàm, tự tay ông sẽ viết nên những câu chuyện định mệnh cho phàm giới)

Lý Đồ Đầu

Thạc Trân lang thang tìm gặp Phác Chí Mẫn. Lại nghe rằng y đã rời đi chuyển đến một vùng hẻo lánh nào đó.

Hiện tại cậu không nơi nương tựa, vất vưởng ngoài đường với vài ba đồng bạc lẻ chỉ đủ hai ba bữa ăn.

Vô tình đi ngang Lầu Ngưng Bích cậu dừng lại. Không biết Tuấn Chung Quốc còn ở đây không, mà còn ở đây không cũng không quan trọng, quan trọng là anh còn cần sách cấm nữa không...

Cậu rảo bước vào trong, đúng lúc Tuấn Chung Quốc đi ra ngoài. Mặc dù anh đã dùng khăn che mặt nhưng cậu nhận ra bởi cô kĩ nữ hôm trước.

Thạc Trân rón rén theo sau Chung Quốc, được một lúc anh quẹo vào ngã rẽ bên trái. Cậu cũng quẹo theo thì đột nhiên không thấy người đâu cả.

Trong lúc Thạc Trân còn đang tìm kiếm dáng hình anh tuấn kia thì phía sau đã có một mũi kiếm kề ngay cổ cậu.

"Ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?"

"Tuấn Chung Quốc?"

"Có nói không?"

"Ta... ta là Kim Thạc Trân, người lần trước giao sách cấm cho ngươi thông qua Phác Chí Mẫn."

Anh buông kiếm xuống, Thạc Trân toát mồ hôi rờ rờ chỗ ban nãy bị kề dao. Có một vết sướt nhẹ nhưng không đáng kể.

Cậu xoay mặt đối diện với Chung Quốc.

"Ngươi sao lại theo dõi ta?"

"À ta... chỉ muốn hỏi ngươi còn cần sách cấm nữa không... hiện tại ta chẳng còn xu nào dính túi... còn Phác Chí Mẫn đã về quê rồi nên hiện tại không có ai quen biết ở Lý Đồ Đầu này cả..."

Chung Quốc nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra đề nghị.

"Ngươi muốn theo ta không?"

"Làm gì?"

"Nô tì của ta."

Cái gì? Ông đây là thần tiên trên trời mà phải làm nô tì cho ngươi sao tên phàm nhân đẹp trai láo toét kia!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại... dẫu sao ngoài Tuấn Chung Quốc cậu chỉ quen mỗi Kim Tại Hưởng... nên thôi đã phóng lao thì phải theo lao vậy...

"Vậy ngươi sẽ bao nuôi ta đúng chứ?"

"Đúng."

"Được thôi! Ta đồng ý!"

"Vậy giờ, đổi cách xưng hô đi chứ?"

Anh kề mặt lại gần mặt cậu, nụ cười có hơi xảo trá nhưng vẫn mang thần thái vương gia ngút trời.

"Tiểu nhân xin đa tạ đại nhân."

Từ đó Chung Quốc đi đâu cũng sẽ dẫn theo Thạc Trân, mặc dù dính sát anh không rời nhưng cậu vẫn có cảm giác Chung Quốc đang giấu cậu một điều gì đó.

Có những lúc ngủ rồi cậu vẫn nghe tiếng người xì xào ở gian phòng bên cạnh.

Đôi khi không nghe thấy, chỉ cảm nhận được bên cạnh có người đang ôm mình.

Mùi hương nam tính này rất giống mùi của Tại Hưởng, khác là nó mềm mỏng dịu nhẹ hơn đôi chút.

Một ngày nọ, Chung Quốc đột nhiên hỏi cậu.

"Ngươi có phải là kẻ mà hoàng thượng ân sủng trước khi lập hoàng hậu không?"

Bình trà đang cầm trên tay mém chút nữa rơi xuống đất.

"Đột nhiên đại nhân lại hỏi như vậy?"

"Nói!"

Vẻ mặt Chung Quốc lúc này có hơi tức giận, lần đầu tiên anh bày ra bộ dáng này trước mặt cậu.

"Vâng... đúng là như vậy..."

"Lôi hắn ra đây!"

Cậu ngơ ngác không biết gì thì lại thấy vài tên lính gác lôi một nam nhân vào phòng. Nhìn kĩ một chút thì...

"Nam Tuấn!"

"Sao? Ngươi quen đúng không?"

"Xin ngài... đừng hành hạ Nam Tuấn... cậu ấy nếu có phạm sai lầm cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ mà thôi..."

Nam Tuấn là tên thị vệ mà Tại Hưởng gài để bên cạnh bảo vệ Thạc Trân. Những lúc không có hắn bên cạnh, Nam Tuấn sẽ là người ngồi nghe hết nỗi lòng của cậu. Mặc nhiên nghe lời cậu sẽ không tiết lộ cho Tại Hưởng bất cứ thứ gì.

Ngày Thạc Trân rời cung, hắn đã bí mật bảo Nam Tuấn: "Ta cho ngươi tự do, nhưng nhớ rằng, cả đời ngươi cho dù phải hi sinh tính mạng cũng phải bảo vệ Thạc Trân bằng mọi giá!"

Chung Quốc lần gặp mặt đưa kiếm kề cổ Thạc Trân làm Nam Tuấn một phen thất kinh hồn vía. Về sau tên ngốc này càng lộ liễu hành tung khiến Chung Quốc phát hiện cử người hành thích Nam Tuấn.

"Thạc Trân công tử..."

Nam Tuấn yếu ớt gọi tên cậu, cậu nhất thời khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt lăn dài rơi theo tà áo trắng.

"Ngươi ổn chứ?"

"Đa tạ công tử lo lắng... tiểu nhân... một chút cũng không đau, người đừng khóc..."

"Bệ hạ sai ngươi theo dõi ta?"

"Bệ hạ... sợ người sẽ xảy ra chuyện... nên cho ta theo người... bảo vệ người... bệ hạ..."

"Được rồi ngươi đừng nói nữa, ta sẽ gọi ngự y đến!"

Chung Quốc trong lòng khó chịu, vốn dĩ anh chỉ nghĩ Thạc Trân là tên bán sách cấm căm ghét hoàng thượng. Qua Nam Tuấn anh đã biết được một số chuyện, mặc dù Nam Tuấn đến chết một chữ cũng không khai nhưng với đầu óc của anh đều có thể lờ mờ đoán ra sự thật.

Giây phút Nam Tuấn trút hơi thở cuối, Thạc Trân cảm nhận được trái tim mình đã chai sạn đi phần nào. Nam Tuấn giống như là Tiểu đồng vậy đều có vị trí quan trọng trong tim cậu.

Thạc Trân khi ấy một cái cũng không nhìn Chung Quốc. Dìu thi thể Nam Tuấn khuất khỏi quý sở tiến đến khu rừng cách đó 20 dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net