Đại kết cục (5): Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Taehyun đến nơi thì thấy một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, Beomgyu đang đánh nhau với cha mình (?), "Beomgyu" thì đang đánh với một tên kì quái người không ra người, động vật không ra động vật, Aeng-du không biết từ lúc nào cũng đã chui ra biến thành hình dạng người đấu với lũ tôm tép xung quanh, khung cảnh thật sự là gà bay chó sủa.

"Yeol Han!!! Ngươi dám phản bội chủ nhân sao? Đừng quên ta là người đã tạo ra ngươi đấy, tên ngu này!"

"Bố mày cười vào đấy! Ngươi tạo ra ta thì ta bắt buộc phải phục tùng ngươi ư? Nếu vậy thì ngươi mới là tên ngu vì đã tạo ra ta đấy!"

"Ba! Ba không nhận ra con sao?"

"Xác định mục tiêu phải giết!"

"Chết tiệt, ba đừng trách con nặng tay..."

"Beomgyu hyung!!!"

Beomgyu dừng lại động tác, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, cười tươi đáp lại cậu: "Cuối cùng em cũng đến rồi!"

"Anh không bị thương ở đâu chứ?"

Beomgyu lắc đầu: "Không, mà hai người kia đâu rồi?"

Vừa nhắc đến, Taehyun liền thở dài nói: "Chuyện rất dài, đại loại là hai người họ cãi nhau vì biết Soobin hyung đã tự ý đánh đổi một nửa sức mạnh của mình để thay đổi chấp niệm của Yeonjun hyung"

"Cái gì!" Beomgyu không biết lúc này nên cảm thấy như nào nữa, nhưng anh thấy rất vui, vì khi bản thân biến mất, Yeonjun sẽ không phải biến mất theo.

"Cãi nhau một hồi, kẻ địch đến, hai người họ bảo em cứ đi trước đi"

Beomgyu cũng kể ngắn gọn mọi thứ cho Taehyun nghe, điều cậu bất ngờ nhất có lẽ là việc Yeol Han đã phản bội tên đeo mặt nạ. Choi Byung Ho không dành cho họ chút thời gian hàn huyên nào nữa mà trực tiếp lao đến, suốt nãy giờ Beomgyu đều vô cùng cận thận khi ra chiêu vì anh chưa biết vị trí quả bom nằm ở đâu cả, nhỡ có sơ suất gì xảy ra thì dù tên đeo mặt nạ có chết hàng ngàn hàng vạn lần cũng không chuộc hết lỗi.

"Ta phải làm sao đây Taehyun?"

Lúc này Yeol Han cũng biết Taehyun đã đến nên tranh thủ kéo dài khoảng cách với tên tiến sĩ rồi chạy lại chỗ cậu.

"Taehyun, cho tôi mượn chiếc vòng của cậu đi, nhanh lên!"

Taehyun nhíu mày cảnh giác: "Để làm gì?" Chiếc vòng này chỉ là chìa khóa mở cánh cổng đến Eyes, đưa cho Yeol Han thì cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng ai biết được sẽ có cú lừa nào ở đây không.

"Chúng ta không thể giết Choi Byung Ho ở đây được, người dân Seoul có mà chết hết! Nhưng nếu đưa Choi Byung Ho vào không gian đen bên trong chiếc vòng thì dù có nổ to cỡ nào cũng không sao cả. Không gian bên trong đấy không khác gì lỗ đen vũ trụ cả!"

Taehyun nghĩ thấy lời Yeol Han nói cũng có lý nhưng vẫn còn do dự: "Sao cậu là giúp bọn tôi? Cậu có mục đích gì? Và ai sẽ là người dụ Choi Byung Ho vào đó chứ? Quan trọng nhất là sao cậu biết bí mật về chiếc vòng này?"

Yeol Han chưa kịp nói thì kẻ địch đã lao đến tách cả ba ra.

"TAEHYUN!!!"

Yeol Han hét lên: "CẢM ƠN CẬU!"

Taehyun tự dưng được cảm ơn mà đơ cả người.

"Tên thật: Ahn Hae Chan với ý nghĩa là sẽ tỏa sáng như ánh Mặt Trời. Chết lúc 5 tuổi. Lý do chết: bạo hành gia đình. Ước mơ: Tự do!" Nói rồi Yeol Han giơ chiếc vòng trên tay, Taehyun sau khi thấy thì vội vàng đưa tay sờ cổ, chiếc vòng bạc nãy còn nằm trên cổ cậu giờ đã biến mất, nhưng Taehyun không biết Yeol Han đã lấy nó đi lúc nào.

"Chiếc vòng này thực ra là của Choi Byung Ho lúc đến thế giới này đã đưa cho ông nội cậu thay cho lời cảm ơn và xin lỗi, lúc chỉ còn sót lại một ý chí cuối cùng ông ấy đã nói với tôi cách vận hành chiếc vòng nên người sẽ đưa Choi Byung Ho vào là tôi! Taehyun, tất cả những lời tôi vừa nói, cậu có thể viết thành một tấm bia mộ cho tôi được không? Những người có thể giúp tôi viết bia mộ đã không còn nữa rồi, cảm ơn cậu, khoảng thời gian đó tôi đã rất vui, đó lần đầu tiên tôi có một người bạn, lần đầu tiên tôi được cảm nhận tình yêu thương, cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như được sống"

"Tên Yeol Han chó chết này nữa!!!" Tên tiến sĩ thấy kế hoạch thất bại thảm hại thì tức điên lên được.

Yeol Han cầm chắc chiếc vòng trên tay, sau khi thì thầm lời cảm ơn với Taehyun lần cuối thì lẩm nhẩm câu nào đó rồi lao đến ôm chặt lấy người Choi Byung Ho, cứ vậy cả hai biến mất ngay trước mắt tất cả. Thậm chí Taehyun còn chưa kịp nói gì cả, mọi việc lướt qua chỉ trong vài tóc tắc. Sau này Taehyun mới biết, việc Yeol Han giả làm Beomgyu tiếp cận cậu hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của tên đeo mặt nạ, là tự Yeol Han hành động một mình...

"Taehyun! Taehyun! Taehyun!!!" Beomgyu gọi đến tiếng thứ ba thì Taehyun mới sực tỉnh. Vẻ mặt nghiêm túc trở lại, chú tâm vào trận đấu.

Lúc cậu nhặt chiếc vòng lên thì nó cũng đã vỡ nát mất rồi.

Đúng lúc này bầu trời bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây đen, sau một tia sáng chớp lóe, âm thanh của sấm vang lên như xé toạc cả bầu trời.

Tên đeo mặt nạ cũng từ từ đáp xuống mặt đất, liếc mắt nhìn cục diện đang nghiêng về nhóm Taehyun thì cũng không tức giận, chỉ liếc mắt cảnh cáo nhìn tên tiến sĩ một cái rồi lại quay về phong thái ung dung nhìn Taehyun đầy khinh thường.

"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối, tự nộp mạng hoặc để ta ra tay"

Người lên tiếng là Beomgyu: "Có cái cc!"
(Miệng xinh khum chửi bậy nha con iu, ít học thói xấu của bồ lại nha)

Tên đeo mặt nạ chỉ cười nói: "Ta biết ngươi đang đưa tên nhóc kia cầm Trái tim Quỷ, ngoan, mau biến nó lại thành trái tim đi, ta sẽ xem xét để các ngươi chết dễ coi một chút"

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ như có sức uy hiếp với đối phương, Beomgyu biết chỉ cần anh không biến nó trở lại hình dạng ban đầu thì tên đeo mặt nạ cũng không dám giết anh nên không chút sợ hãi: "Nói nhiều, ngươi nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn làm theo lời ngươi nói ư?"

Dáng vẻ kiêu ngạo tự tin của tên đeo mặt nạ khiến Taehyun thấy khó chịu vô cùng, như thể tất cả đều đã nằm trong dự tính của hắn vậy, cậu ghét điều đó, thiết nghĩ đã đến lúc dùng những gì tự mình học được hồi ở Damyang rồi.

Beomgyu còn định nói tiếp thì thấy có thứ gì đó vụt qua người, nhanh đến mức Beomgyu không nhìn rõ đó là ai nữa, nhưng lúc quay sang thì anh đã không thấy Taehyun, người vốn dĩ đang đứng bên cạnh đâu nữa rồi. Tên đeo mặt nạ cũng không ngờ Taehyun lại nhanh đến vậy, đã lâu rồi trên mặt hắn mới hiện rõ vẻ ngạc nhiên như vậy. Chỉ thấy Taehyun đấm một cú thật mạnh vào mặt khiến tên đeo mặt nạ bay ra xa mấy mét, làm đổ một hàng dài cây trong khu rừng phía bên cạnh mãi một lúc sau mới dừng lại. Lúc này mặt nạ vì không chịu nổi lực tác động mạnh mẽ của cú đấm nên cũng đã vỡ thành từng mảnh, lộ ra một gương mặt chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ, không còn nhìn ra hình dạng gì nữa rồi.

Hắn từ từ ngồi dậy, lau đi vết máu ở khóe môi rồi lại nở một nụ cười: "Ồ, khá đó, ngươi là người đâu tiên đấy" Giọng điệu không hề có chút sợ hãi nào, biểu cảm trên gương mặt cũng nhanh chóng trở lại vẻ cợt nhả lúc trước. Còn Beomgyu thì vẫn chưa hết sốc, đây là sức mạnh mới của Taehyun ư? Cái tốc độ vừa rồi là gì vậy chứ? Một đấm vừa rồi cũng không hề nhẹ chút nào đâu! Không hiểu sao Beomgyu có cảm giác như bị lừa gạt vậy...

Taehyun đứng trên một đống đổ nát liếc mắt nhìn xuống tên tiến sĩ còn đang há hốc mồm ở phía dưới, hai tay cậu chập vào nhau rồi tạo thành hình tam giác, chuẩn xác nhắm vào tên tiến sĩ. Trong lúc còn đang ngơ ngác không biết Taehyun định làm gì thì tên tiến sĩ đã được Louis (thằng đeo mặt nạ đó, mệt quá nên cho ló cái tên luôn=)) nhấc bổng lên ném sang bên cạnh. Chỉ thấy ngay sau đó, chỗ tên tiến sĩ vừa đứng bùm một tiếng nổ tung, mặt đất lúc này đã vỡ ra tạo thành một cái hố vừa to vừa sâu. Tên tiến sĩ suýt thì đã đi gặp tổ tiên, vừa rối rít cảm ơn Louis vừa ôm tim xoa lấy xoa để, còn không quên mắng chửi người thu thập thông tin, đây nào có giống với những gì viết lại chứ? Cũng chỉ vì còn chút công dụng trong việc nghiên cứu nên Louis mới cứu tên tiến sĩ, tránh cho sau này lại phải tìm người hợp tác mới.

Thấy không giết được mục tiêu, Taehyun cũng không hề tỏ ra thất vọng. Từ lúc nhìn thấy Yeol Han hy sinh để lôi Choi Byung Ho chết theo, cậu có chút tức giận. Dù sao thì chứng khiến người có ngoại hình giống hệt Beomgyu làm điều đó khiến tim cậu có chút nhói lên, cậu nghĩ đến cảnh mình không thể bảo vệ được Beomgyu, nghĩ đến một tương lai sẽ diễn ra tương tự như vậy, lúc đấy cậu sẽ như thế nào đây? Sụp đổ? Có lẽ còn hơn cả vậy nữa, cậu không muốn điều đó xảy ra, Taehyun siết chặt nắm tay rồi nhảy xuống chắn trước mặt Beomgyu. Đây là sức mạnh cậu nhận được sau khi thoát khỏi ảo cảnh của Eyes, ban đầu Taehyun cũng không thể kiểm soát nổi nó. Đây là sức mạnh cho phép cậu sử dụng ánh sáng để tấn công và phòng vệ, một sức mạnh vô cùng lớn. Vì chỉ mới tập luyện một tuần nên cậu cũng không chắc mình có thể phát huy toàn bộ sức mạnh này hay không nữa, cậu cũng không biết liệu nó có hậu quả gì không. Nhưng chỉ cần có thể giết tên đeo mặt nạ thì dù phải chịu hậu quả thế nào cậu cũng can tâm.

"Taehyun…"

"Beomgyu hyung, anh đứng đây đợi em nhé, em sẽ quay lại sơm thôi" Taehyun quay đầu nở một nụ cười thật tươi làm lộ cả hai bên má lúm đồng tiên dễ thương, không hợp với không khí lúc này chút nào. Nụ cười đó vô thức làm Beomgyu gật đầu theo, chỉ chờ có vậy, Taehyun liền lao về phía Louis, hai tay cậu chấp lại rồi mở ra, trong lòng bàn tay hiện ra một lưỡi kiếm phát sáng, cậu kéo mở hết cỡ rồi cầm chặt nó chém một nhát thật mạnh, nhưng Louis đã kịp thời tránh đi, để lại mặt đất một đường chém sâu, mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong vài tíc tắc.

Tốc độ của Taehyun đã nhanh rồi, tên Louis kia cũng không kém cạnh, cả hai ta một chiêu ngươi một chiêu, nhanh đến mức mắt Beomgyu không còn theo kịp nữa rồi. Taehyun thoắt ẩn thoắt hiện, từ đằng sau chém một nhát mạnh, Louis tránh được nên chỉ bị một vết xước dài sau lưng, lúc này trên gương mặt ghê rợn kia đã thu lại vẻ cợt nhả, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén nhìn về phía Taehyun. Không đấu được thì mình chơi chiêu.

Chỉ thấy hắn đọc một chuỗi những câu chữ khó hiểu, mặt đất bắt đầu rung chuyển, từ phía khu rừng có thể thấy có những đàn chim bay ra, nhưng đây hoàn toàn không phải là một trận động đất. Bầu trời lại nổi sấm chớp đùng đùng, tên tiến sĩ là người duy nhất biết chủ nhân đang làm gì, đây là tất cả công sức mà tên tiến sĩ đã làm ra trong suốt mấy năm đi theo Louis nên nói không mong chờ là nói dối…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net