Chương 10: Là bị bóng đè?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỏ nhỏ La Tại Dân dành cả một đêm suy nghĩ, cảm giác già đi mười tuổi vẫn không biết được 'chịu trách nhiệm' mà Lý Đế Nỗ nhắc đến là gì. Cuối cùng đem chính mình hóa điên, năm giờ sáng vác bộ mặt thiếu ngủ sang gõ cửa phòng Lý Đế Nỗ.

'Sao không ngủ mà chạy sang đây?'

Lý Đế Nỗ tóc bù xù như một ổ rơm, hai mắt vẫn còn nhắm nghiền, cố gắng không tức giận vì bị đánh thức vào sáng sớm. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy được mặt này của Lý Đế Nỗ, La Tại Dân cảm thấy có chút xao động trong lòng, ừm, đáng yêu?

'Muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.'

'Em nói đi?'

'Chịu trách nhiệm, là có ý gì?'

Nghe đến đây Lý Đế Nỗ nhếch môi cười, không trả lời ngược lại còn hỏi.

'Em nghĩ nên như thế nào?'

'Tôi không có tiền đâu!'

'Em nghĩ tôi thiếu tiền?'

'...'

La Tại Dân đung đưa chỏm tóc, nghĩ Lý Đế Nỗ quả thực rất giàu có, còn đang giúp đỡ nhà của y, thì hà cớ gì phải bắt y đền tiền?

Lý Đế Nỗ có vẻ mất kiên nhẫn trước sự im lặng kéo dài của La Tại Dân, dùng hai tay cầm chăn bông đang đắp trên người quấn lấy chú thỏ nhỏ trước mặt, kéo La Tại Dân cùng nằm xuống giường. La Tại Dân hai tay hai chân đều luống cuống muốn đẩy ra, nhưng sức lực có hạn, hai tay của Lý Đế Nỗ vẫn sừng sững nơi đó không buông ra.

'Em đã đè tôi ra mà phát tiết rồi, giờ làm gối ôm cho tôi cũng không được?'

Nghe đến đây La Tại Dân chỉ biết lén thở dài, thôi không cựa quậy nữa, mà Lý Đế Nỗ thì rất hài lòng thả lỏng người chìm vào giấc ngủ sâu.

La Tại Dân buồn chán không cử động được, liền liếc mắt sang nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh. Ngũ quan hài hòa, lại có chút lạnh lùng xa cách, nhưng bây giờ nhìn lại rất bình yên.

Mùi bạc hà quanh quấn nơi đầu mũi khiến tim La Tại Dân vô cớ đập nhanh hơn một chút, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân rồi cũng vì quá mệt mỏi sau một đêm thức trắng mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cảm giác được sự ướt át nơi đầu môi, mở mắt ra thì đã thấy người bên cạnh rời đi từ lúc nào, giấc mơ kiểu này thật sự quá nguy hiểm rồi!

La Tại Dân một tay ôm điện thoại, tay còn lại cầm ổ bánh mì đang cắn dở mà Lý Đế Nỗ mua cho, đọc đến tin nhắn của Lý Đông Hách gửi tới, thật sự muốn phát nghẹn.

'Tại Dân, tao xong đời rồi.'

'Làm sao?'

'Tao bị đè.'

'Mày bị bóng đè?'

'Bóng ở đâu ra, là Lý Mã Khắc.'

Đến đây La Tại Dân không nhịn được nữa, trực tiếp nhấn nút gọi.

'Hahahahahahahaha tao cười chết mất thôi!'

'Mày vui cái gì?'

'Mày thì mạnh miệng lắm, cuối cùng vẫn là bị Lý Mã Khắc đè!'

'Tao... Thực ra tao ở trên chứ bộ!'

'???'

'Thì là... tao đòi nằm trên, nhưng mà...'

'Nhưng mà sao...?'

'Thì là cái tư thế đó...'

La Tại Dân cùng Lý Đông Hách không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt, tự động đằng hắng mấy tiếng để xua tan bầu không khí ngượng ngùng.

'Đông Hách này...'

'Hả? Sao tự dưng mày dịu dàng với tao quá vậy?'

'Nhớ bảo trọng thân thể!'

Nói xong liền cúp máy, La Tại Dân không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.

Ấy thế nhưng cuối cùng vào trưa hôm đó, lúc La Tại Dân ngủ lại mơ thấy một cảnh tượng không trong sáng gì cho cam. La Tại Dân bị bế thốc lên, thứ đó vừa to vừa dài đâm vào sâu trong hậu huyệt y, nhưng đáng xấu hổ hơn, người bế thốc y lên, lại chẳng là ai khác, mà chính là Lý Đế Nỗ.

Chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net