Chương 21: Anh biết sai rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, La Tại Dân tay xách nách mang về nhà, mới phát hiện ra được một sự thật là nội thất bên trong cũng như bên ngoài hoàn toàn là một bộ dạng thay mới, hoa văn tinh xảo, nhìn kiểu gì cũng ra ba chữ nhà-có-tiền!

La Tại Dân ôm một bụng thắc mắc bước vào, nhìn bố mẹ cậu một thân lụa là gấm vóc, nhàn nhã ngồi trên sofa uống trà đọc báo, như rằng nhà họ La chưa hề xảy ra biến cố làm ăn thất bại nào vậy.

'Bố, mẹ! Nhận tiền của Lý gia rồi cũng đừng nên phô trương như thế chứ!'

Tờ báo trên tay mẹ của La Tại Dân rơi xuống đất, hai mắt láo liên như đang cố biện minh điều gì đó. Bố La Tại Dân thì bình tĩnh hơn, ra hiệu cho con trai ngồi vào ghế sofa rồi nâng mắt kính, cảm giác như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

'Con về rồi đấy à? Đế Nỗ đâu, sao không về cùng với con?'

'Anh ấy lại bận họp, họp cái quái gì cả ngày thế không biết nữa!'

'Có không giữ, mất đừng tìm! Thường ngày đối xử tốt với Đế Nỗ một chút, đừng suốt ngày náo loạn!'

La Tại Dân vứt đồ đạc sang một bên, tuỳ tiện nằm lên ghế sofa, liền bị tiêu đề tờ báo trên bàn thu hút.

'LA GIA LIÊN TIẾP THÀNH CÔNG TRONG THƯƠNG VỤ BẠC TỶ: GIỮ VỮNG VỊ TRÍ TẬP ĐOÀN XÂY DỰNG HÀNG ĐẦU!'

La Tại Dân không có thói quen đọc báo, cũng lười quản chuyện kinh doanh, nhưng vẫn có khả năng đọc hiểu như người thường, ngay lập tức nhận ra vấn đề.

'Bố? Mẹ?'

Một nghìn dấu chấm hỏi chạy xẹt qua đầu La Tai Dân, vốn nghĩ mình chính là vật hiến tế, đám cưới là điều kiện tiên quyết để đổi lấy sự cứu vớt của Lý Gia, nhưng không ngờ La gia nhà cậu lại chẳng rơi vào khốn khó gì, ngược lại còn thăng tiến rất tốt.

'Bố mẹ lừa con?'

La Tại Dân cả người như bốc hoả, cảm giác ngay cả tóc tai cũng muốn dựng đứng dậy, mặt mũi trông rất khó coi, bố mẹ gật đầu đầy kiên định một cái, La Tại Dân liền bỏ chạy lên phòng mình, đóng cửa một cái rầm rồi chốt khoá cửa, ngay cả cơm tối cũng không buồn ăn.
Hai vị phụ huynh phía dưới lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Đế Nỗ nhưng không được hồi âm, đành phải nhắn một cái tin chờ.

'Tại Dân biết chuyện, hiện tại dỗi rồi. Con mau về xem xem.'

Thời điểm Lý Đế Nỗ đọc được tin nhắn đã là chín giờ tối, một mực phi thẳng xe về nhà bố mẹ La Tại Dân, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua một bên, sải bước chân dài lên dỗ tiểu tổ tông đang phát hoả ở trên phòng kia.

Cầm lấy chìa khoá dự phòng gấp rút mở cửa, tiểu tổ tông đang mặt mũi méo xệch nằm trên giường bấm điện thoại, cuộn chăn lại như con tôm, không thèm liếc về phía Lý Đế Nỗ một cái.

'Bảo bối, ngoan, giận anh?'

La Tại Dân vẫn giữ nguyên thái độ yên lặng, không mảy may quan tâm.

'Anh biết anh sai rồi, em đừng giận nữa có được không?'

Vẫn không có lời hồi đáp.
Lý Đế Nỗ mất kiên nhẫn, trực tiếp vòng tay qua kéo cả người La Tại Dân lại đối diện với mình, khẽ dùng lưỡi cạy mở đôi môi nhỏ. Quả nhiên bản năng cơ thể vẫn là thành thật nhất, La Tại Dân rất tự nhiên mà hôn đáp trả lại, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau, bàn tay Lý Đế Nỗ cũng sớm không an phận mà trượt xuống nắm lấy bàn tay người đối diện, đặt lên đũng quần của mình.

'Bảo bối, phải làm sao đây?'

'Anh lại cứng rồi!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net