Chương 23: Bây giờ còn thích piano không? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/warning 18+/

Lời tỏ tình đột ngột trong phòng tắm ấm áp khiến La Tại Dân vừa mới giận dỗi đã trở nên mềm nhũn ngay lập tức.

Cả người bị kéo vào bồn tắm lớn, quần áo ngủ cũng trở nên ướt sũng, Lý Đế Nỗ cách một lớp vải xoa nắn, hai hạt đậu nhỏ cương cứng lên, ngứa ngáy đòi hỏi kích tình.
La Tại Dân mở rộng hai chân ngồi lên đùi Lý Đế Nỗ, ngón tay di di trước bờ ngực rắn chắc, hơi ấm nước bốc lên làm mờ mắt, liền cúi xuống ngậm lấy đầu ngực của Lý Đế Nỗ. La Tại Dân chủ động tiến sát lại gần, cọ sát phân thân sớm đã trướng to, dùng cặp mông mềm ấn vào mấy phát, hậu huyệt cũng tự co rút tiết ra dịch nhờn.

Lý Đế Nỗ không chờ được thêm nữa, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của La Tại Dân, sờ soạng khắp cả người một hồi, thế nhưng không đi vào mà bế bổng La Tại Dân lên, choàng khăn tắm rồi bước ra khỏi phòng.

La Tại Dân hai chân gắt gao ôm lấy không cho động, trong lòng nảy sinh thắc mắc, nhịn không được liền vừa liếm mút đầu ngực vừa hỏi.

'Không làm luôn ở đây sao?'

'Sẽ bị cảm lạnh!'

La Tại Dân bĩu môi, làm như trước giờ Lý Đế Nỗ chưa từng ở trong bồn tắm mà làm tình với y vậy, không những đã từng làm mà còn là làm rất nhiều lần, là một trong những nơi La Tại Dân bị đè nhiều thứ hai sau chiếc giường quen thuộc.

Lý Đế Nỗ bình tĩnh đứng lau khô người cho cả hai, còn cẩn thận sấy tóc một phen, làm La Tại Dân tự hỏi trong lòng có phải là Lý Đế Nỗ đã hoàn toàn từ bỏ ý định đêm nay làm tình không.

Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân đi lại bàn học, cầm lên một tấm ảnh lúc nhỏ, La Tại Dân đang ngồi ôm người tuyết cười rạng rỡ. Lại có một tấm ảnh khác, Lý Đế Nỗ đang ngồi đọc sách, La Tại Dân ở bên cạnh quấy rầy không được liền sinh khí bật khóc nức nở.
Lý Đế Nỗ vuốt vuốt gương mặt đứa trẻ nhỏ trong ảnh, lại nhìn sang người đang ở trong lòng, bất giác mỉm cười. Dù là lúc nhỏ hay bây giờ, La Tại Dân đều biết cách khiến hắn mất kiểm soát của mình như vậy.

Đem lòng yêu một thiếu niên đơn thuần, cuối cùng thiếu niên lại vì mình mà trở nên dâm đãng, không biết quá trình này có đáng để Lý Đế Nỗ tự hào không nữa.

'Chiếc đàn piano này, em vẫn còn giữ nó sao?'

Sinh nhật năm mười hai tuổi, chỉ vì nghe bâng quơ La Tại Dân thích học đàn piano, Lý Đế Nỗ liền sai người mua một chiếc đắt đỏ nhất tặng cho y, thế nhưng lại lạnh lùng không đến dự tiệc sinh nhật.

'Bây giờ còn thích piano không?'

La Tại Dân nghe được câu hỏi này, xốn xang trong lòng một lúc. Từ bé rất thích piano, nhưng lớn lên dần hiểu chuyện, biết rằng mình chẳng thể rời bỏ La gia được, rốt cuộc ra sao thì vẫn là người thừa kế, liền dập tắt ước mơ trở thành nghệ sĩ piano, sau này dù có phản nghịch không muốn học kinh doanh đi chăng nữa, cũng không động lại chiếc đàn, vì sợ sẽ không từ bỏ được.

'Đã lâu, em còn không nhớ được phím đàn.'

'Vậy thì hôm nay tiện thể ôn lại một chút.'

Lý Đế Nỗ mở nắp đàn, bế bổng La Tại Dân lên trên, đặt mông lên trên phím đàn có chút cũ kĩ. Âm thanh lộn xộn phát ra phía dưới khiến La Tại Dân có chút giật mình muốn đứng dậy, nhưng Lý Đế Nỗ kiên quyết không cho.

'Cục cưng, dùng mông của em đàn một bản thật hay tặng ông xã nào!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net