Chương 27: Là do em hôn anh trước!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâm rồi lại đâm, thẳng đến khi không chịu được nữa, Lý Đế Nỗ gắt gao ôm chặt lấy La Tại Dân, xuất ra dòng tinh trắng đục tận sâu bên trong hậu huyệt.

'Bảo bối của anh là tuyệt nhất!'

Đưa bàn tay lên vén tóc mái đã ướt nhẹp vì mồ hôi, Lý Đế Nỗ ân cần hôn lên trán một cái, muốn bao nhiêu ôn nhu dịu dàng liền có bấy nhiêu.
La Tại Dân cả người vô lực tựa vào Lý Đế Nỗ, hít thật sâu mùi hương sữa tắm hoà quyện cùng mùi tình dục, mặc cho Lý Đế Nỗ thu dọn tàn cuộc.

'Làm tình với em ở đây khiến anh chân chính cảm giác có được em một cách chân thực.'

Lý Đế Nỗ nói xen lẫn trong những nụ hôn vụng chúc ngủ ngon.

Một đêm dài cứ thế trôi qua, thức dậy trong vòng tay Lý Đế Nỗ hoàn toàn là cảm giác yên bình, La Tại Dân rướn người lên hôn chụt một cái, thành công chọc người bên cạnh thức dậy.

'Ngủ thêm một chút nữa đi~'

'Vậy thêm nửa tiếng nữa, anh đừng có mà bày trò!'

Bày trò gì chứ, Lý Đế Nỗ chỉ đơn giản đưa tay chọt chọt mông mấy phát thì La Tại Dân đã căng cứng cả người rồi.

'Lý! Đế! Nỗ!'

'Là do em hôn anh trước mà!'

La Tại Dân lại bĩu môi, biết mình chẳng thể nào cãi lại được Lý Đế Nỗ, liền quay lưng không thèm để ý tới hắn nữa. Thế nhưng chỉ xoay một cái người kia đã đặt cậu dưới thân, dùng ngón tay mò vào hậu huyệt làm loạn.

'Ưm... Anh... Dừng lại...'

Giữa tiếng rên rỉ lạc vào tiếng bước chân lên cầu thang ngày một gần, La Tại Dân đến thở cũng không dám, ấy vậy mà tên hỗn đản kia vẫn không chịu lấy tay ra.

'Đế Nỗ, Tại Dân! Mau xuống ăn sáng!'

La Tại Dân im bặt, một chút cũng không dám cựa quậy. Lý Đế Nỗ bình thản xem như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc một cái áo thun rộng rồi ra mở cửa, chỉ thó đầu ra ngoài.

'Mẹ ơi, Tại Dân còn đang ngủ, tí nữa con gọi em ấy dậy nhé!'

'Hôm qua em ấy dỗi đến tận khuya, báo hại con mệt chết!'

La Tại Dân trốn trong chăn nghe những lời nói dối không biết ngượng kia của Lý Đế Nỗ, lại nhớ đến một màn mây mưa mãnh liệt đêm qua không khỏi kích động.

'Anh đúng là đồ lừa gạt!'

'Hay em muốn anh mở cửa nói rằng Tại Dân yêu quý của mẹ đêm qua liên tục cầu xin anh đâm vào, hả?'

'Ai thèm cầu xin anh chứ?'

'Em đoán xem?'

Dứt lời liền tiếp tục công việc khi nãy, nhưng đổi lại thành ba ngón tay. La Tại Dân thống khổ không thể chống chọi lại bản năng của bản thân, cuối cùng vẫn là vẫy cờ trắng đầu hàng.

Lết một thân xác mệt mỏi xuống dùng bữa, nhưng không thấy bố mẹ đâu, hình như đi ra ngoài có việc. La Tại Dân ngồi xuống dùng bữa mới phát hiện mảnh giấy nhớ đặt trên bàn.

'Con trai yêu quý của bố mẹ, La Tại Dân.

Dù có mê đàn piano cỡ nào thì cũng đừng chơi nó vào lúc nửa đêm nhé, hoặc nếu có chơi thì cũng nhỏ tiếng thôi.
Còn nữa, chơi piano hay chơi bất kì thứ gì khác quan trọng nhất vẫn là chú ý giữ gìn sức khoẻ, nhẹ nhàng thôi con nhé.
Bữa sáng này có cháo gà hầm, có lẽ con sẽ cần.

Yêu con, La Tại Dân.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net