Chương 3: Là chuyện bí mật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân nằm bệt dưới sàn nhà, ngước đầu lên nhìn Lý Đông Hách chắp tay sau lưng đi qua đi lại một hồi, nhịn không được nữa mà phát cáu lên.

'Rốt cuộc mày kêu tao qua đây là để nhìn mày phát bệnh à thằng kia?'

'Tao có bệnh thật rồi mày ơi!'

'Sao, khi nào thì ra đi, để tao còn tiễn mày đoạn đường cuối?'

Lý Đông Hách quắc mắt nhìn La Tại Dân, dùng chân đá một phát vào mông y khiến y la oai oái.

'Này, nếu tao bảo tao có người trong lòng rồi thì sao?'

'Mày đừng tưởng tao không biết tim mày nhiều ngăn, người ta số ngăn tim đếm trên đầu ngón tay, còn mày thì dùng cả bàn tay bàn chân cộng gộp lại cũng chả đủ ấy chứ!'

'Im mồm, tao đang nói chuyện nghiêm túc!'

'Ừ, nghiêm túc của mày là mới hai tháng trước còn mê anh Hàn Quốc nhóm NCT nào đấy vì đẹp trai cao ráo, tháng sau lại bảo đổi sang anh nào nhóm WayV vì anh nhảy đẹp, cười còn có lúm đồng tiền. Đừng hòng lừa tao!'

'Mày biết... anh Lý Mã Khắc trên mình một khóa, học chuyên ngành văn học không?'

'Biết, rồi sao? Đừng nói là mày... mày... Trời ơi Lý Đông Hách, não của mày hôm nay xoay ngược hướng hả, sao lại đi thích một anh mọt sách!!!'

'Cái đấy người ta gọi là duyên số!'

Lý Đông Hách đi chán mỏi chân, quyết định nằm xuống bên cạnh, quay sang nhìn thẳng vào mắt La Tại Dân, hùng hồn cảm khái một câu.

La Tại Dân thấy bạn mình tràn đầy hứng khởi, không nỡ tạt gáo nước lạnh vào, cuối cùng đành nằm nghe Lý Đông Hách luyên thuyên về chuyện hai người gặp nhau ra làm sao, quen biết thế nào, vì sao mà Lý Đông Hách đổ cái rầm trước Lý Mã Khắc.

'Này nhé, lần đầu gặp mặt là do tao ngớ ngẩn đâm sầm vào người anh Mã Khắc lúc trễ học. Lần thứ hai là do anh đâm sầm vào tao khi đang ôm một chồng sách dày cộp cao ngất nên chẳng thể nhìn rõ lối đi. Lần thứ ba là định mênh, tụi tao không ai trễ học, cũng chẳng ai mang sách, thế nhưng bằng một phép thuật nào đấy, mà tao nghĩ rằng đó là phép thuật tình yêu do ông trời tạo nên, tụi tao vẫn đâm sầm vào nhau.'

'Nói tóm lại thì, tụi tao cứ đâm vào người nhau, nên sinh ra cảm tình.'

La Tại Dân trong lòng mắng một tràng 'Đồ điên!' nhưng không phát ra tiếng, cố gắng nhẫn nhịn nghe hết câu chuyện nhạt nhẽo kia, lòng tràn đầy khinh bỉ.

'Rồi sao, vì sao mày thích ảnh?'

'Vì anh Mã Khắc của tao vừa đẹp trai vừa học giỏi!'

Ừ thì giờ là 'anh Mã Khắc của tao' rồi cơ đấy...

'La Tại Dân, tao tin tưởng mày!'

'Chuyện gì?'

'Mày sẽ là một quân sư tình yêu tốt!'

'Mày thấy tao đã từng có bạn gái hả?'

'Nhưng mày đã kết hôn rồi mà, lại còn với đàn ông, ít gì cũng phải có kinh nghiệm chứ!'

'Chẳng hạn như khi hôn...'

'Này Lý Đông Hách, tao hỏi mày ba câu, trả lời nhanh cho tao!'

'Một, mày có thích Lý Mã Khắc không?'

'Mày biết rồi còn hỏi, đương nhiên là có!'

'Hai, Lý Mã Khắc có thích mày không?'

'Hình như là không...'

'Ba, hai tụi mày là người yêu của nhau hả?'

'Vẫn chưa...'

'Thế thì đòi hôn nhau kiểu gì! Tao và Lý Đế Nỗ thậm chí còn chưa hôn nhau!!!'

Lý Đông Hách trợn tròn mắt ngạc nhiên, dù biết rằng La Tại Dân chẳng hề có tình cảm yêu đương với Lý Đế Nỗ, thế nhưng chẳng phải ông bà ta có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ bén đó sao, bây giờ vẫn chưa hôn được thì khi nào mới lên được giường mà lăn lộn?

'Mày ú ớ cái gì, mày muốn hôn Lý Mã Khắc đến phát điên luôn rồi hả?'

'Tao sẽ hôn cho bằng được Lý Mã Khắc!'

'Bằng cách nào?'

'Cưỡng hôn!'

La Tại Dân tát vào má mình vài cái để xác nhận rằng mình đang không nằm mơ, hóa ra đầu óc thằng bạn thân của y thật sự bị Lý Mã Khắc ăn mất rồi!

'Đồ điên!'

Lần này thì La Tại Dân không nín nhịn nữa mà cứ thể chửi thẳng ra ngoài. Nhưng Lý Đông Hách lại đang chu môi ra, tưởng tượng phía trước là khuôn mặt của Lý Mã Khắc, không hề để tâm lời mắng chửi của La Tại Dân bên này.

'Người không có chút xíu kinh nghiệm như mày thì làm sao mà cưỡng hôn được người ta cơ chứ...'

Cuối cùng La Tại Dân bất lực thở dài, buông một câu không đầu không cuối. Lý Đông Hách thôi tưởng tượng, quay sang mè nheo La Tại Dân.

'Năn nỉ, mày về hỏi Lý Đế Nỗ hộ tao đi! Lý Đế Nỗ vừa đẹp trai, học giỏi lại giàu có, chắc hẳn không thiếu bạn gái thời đi học, đương nhiên sẽ có kinh nghiệm hơn tao với mày rồi!'

'Không đời nào!'

'Đi mà...'

'Không!'

'La Tại Dân, tao đãi mày đi uống rượu!'

'Không...'

'La Tại Dân, một tháng đi chơi net, được không!'

'Được...'

Cái này cũng thật là, lật mặt nhanh quá đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net