Chương 30: Tại Dân, về nhà thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân càng nghĩ càng phiền muộn, cuối cùng uống mỗi lúc một nhiều hơn, lúc tỉnh lại thì đã quá nửa đêm, tà tà dìu Lý Đông Hách say đến bất tỉnh nhân sự đi về nhà.

Nhưng mà về nhà ai, khi mà Lý Đông Hách sống cùng em gái, đương nhiên không thể phá giấc ngủ của người ta. Về nhà của La Tại Dân? Ý tưởng không tồi, nhưng mà hiện tại y cùng Lý Đế Nỗ cũng đang cãi nhau, nếu để hắn thấy bộ dạng say xỉn như thế này thì y mới là người chết chắc!

Đứng ở lề đường gió lạnh thổi đến rùng mình, rốt cuộc La Tại Dân cũng quyết định, kéo Lý Đông Hách vào một khách sạn ở gần đấy, rất hoành tráng mà lấy thẻ phòng.

Điện thoại Lý Đế Nỗ báo ting ting, tin nhắn từ ngân hàng gửi tới thông báo thẻ của quý khách vừa trừ tiền ở khách sạn X. Thẻ này chính là vào một hôm đẹp trời sau khi xác nhận quan hệ, Lý Đế Nỗ dúi vào tay của La Tại Dân, nói rằng hắn bận rộn không có thời gian tiêu hết tiền, vậy thì y xài giúp hắn đi, mua sắm cũng được, bồi bổ thân thể cũng rất tốt, dù sao hắn cũng sẽ là người trực tiếp ăn y.

La Tại Dân lúc sáng bỏ đi, Lý Đế Nỗ tuy lo lắng nhưng vẫn không nghĩ gì nhiều, thường ngày y cũng rất hay giận dỗi vô cớ như vậy, thế nhưng lần này lại trực tiếp vào khách sạn ngủ qua đêm, khiến Lý Đế Nỗ tức giận không thôi.

Khoác lên người vội một chiếc áo ấm, Lý Đế Nỗ lập tức lái xe như bay ra ngoài, vừa dùng tiền vừa dùng nhan sắc mà thành công biết được số phòng của La Tại Dân đang ở.
La Tại Dân nằm vật vờ trên giường, đến cử động cũng lười biếng. Lý Đông Hách thì tình trạng còn tệ hơn, say đến bất tỉnh.

Có tiếng gõ cửa phòng, La Tại Dân đoán là nhân viên dọn dẹp cũng không nghĩ gì nhiều mà bước ra mở cửa. Chưa kịp định hình người trước mặt là ai thì đã bị đè vào tường hôn sâu, gáy cũng vì va chạm mà truyền đến cơn đau buốt. La Tại Dân cắn răng đẩy người trước mặt ra, nhưng bất lực.

'Ưm... đau...'

Ý thức được mình hơi kích động khiến La Tại Dân bị thương, Lý Đế Nỗ dừng tay, hai tay đưa xuống vòng qua eo nhẹ nhàng ôm lấy, đầu đặt trên vai La Tại Dân mà phát tiết.

'Uống say đến thế này rồi lại chạy tới khách sạn làm loạn, rốt cuộc em nên bị phạt như thế nào mới phải, hả?'

La Tại Dân hết sức tủi thân, chính mình là người bị lừa đem đi bán, lại tiếp tục bị lừa lăn lên giường, bây giờ còn bị doạ nạt như thế này, cũng không biết mấy giọt nước mắt nóng hổi ở đâu chui ra lem nhem cả mặt.

'Anh nạt em?'

La Tại Dân giương to đôi mắt ngập ngụa nước lên nhìn Lý Đế Nỗ, khiến hắn nhất thời choáng váng, vẫn là từ lúc kết hôn đến bây giờ chưa thấy La Tại Dân khóc lần nào, bình thường chỉ khi làm tình quá mạnh mẽ thì nước mắt sinh lý mới chảy ra một ít.

'Em sao vậy, đừng khóc.'

'Là anh sai, anh không nên lừa em, cũng không nên lớn tiếng với em.'

'Ngoan, đừng khóc nữa, anh thương em.'

La Tại Dân tâm hồn giống như một đứa trẻ vòi quà, được an ủi liền ra sức khóc lớn hơn nữa ăn vạ, báo hại Lý Đế Nỗ tay chân luống cuống, không biết nên bắt đầu dỗ dành từ đâu mới phải.

Lý Đông Hách đang trong cơn mê nghe động tĩnh, vô thức xoay người chui tọt vào chăn, nhưng cũng đủ để nhắc nhở hai con người ở ngoài cửa rằng trong phòng còn có một người thứ ba!

Lý Đế Nỗ rất tự nhiên bước vào phòng, La Tại Dân vừa chùi nước mắt vừa nối gót theo. Lý Đông Hách như một cục bông nhỏ mềm nằm lăn ra giữa giường, ngủ đến quên trời đất, không hề hay biết điều gì sắp sửa xảy đến với bản thân.

'Tại Dân, về nhà thôi!'

'Không được, Đông Hách đang say như thế em không bỏ lại được!'

'Thế còn anh?'

'Anh về nhà mà ngủ!'

'Em về không được, anh ngủ không có em bên cạnh cũng không ngon giấc.'

'Anh đừng nói là...'

'Tại Dân, chúng ta ở đây làm thêm một lần nữa đi!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net