Chương 4: Anh Đế Nỗ ơi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại thời điểm gần hai mươi năm về trước, có một đứa bé mũm mĩm trắng trẻo xinh ơi là xinh, suốt ngày chạy theo đuôi một người con trai khác, tay nắm lấy vạt áo, nhỏ nhẹ gọi 'Anh Đế Nỗ ơi!'

La Tại Dân của những năm đó xung quanh đều không có bạn, chỉ biết bám lấy Lý Đế Nỗ mà ăn vạ, dù cho Lý Đế Nỗ có lạnh lùng cùng làm lơ thế nào cũng mặc kệ, đôi mắt ướt rưng rức cả lên: 'Anh Đế Nỗ không thèm quan tâm đến Tại Dân nữa rồi!'

Lý Đế Nỗ tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra không có chuyện gì như cũ, nhưng trong lòng đã mềm nhũn cả ra, cuối cùng phải bỏ dở cuốn sách dày cộp đang đọc xuống mà xoa đầu Tại Dân.

Đó là bóng hình của hai người rất lâu về trước.

Lý Đế Nỗ sau bao nhiêu năm càng ngày càng cao lớn, mang phong thái của một người đàn ông chững chạc, còn La Tại Dân vẫn mãi là một đứa nhóc con to xác, người lại càng gầy đi, chẳng bù cho lúc trước. La Tại Dân năm bảy tuổi nhận thức được thái độ của người kia không còn dịu dàng với mình, cũng thôi bám lấy Lý Đế Nỗ, lên cấp ba đã xác nhận người bạn thân nhất đời mình chính là Lý Đông Hách, ngoài ra chẳng còn để Lý Đế Nỗ vào trong tầm mắt.

Lý Đế Nỗ thực sự rất phiền lòng, trời sinh khuôn mặt đẹp trai nhưng chẳng có nổi chút biểu cảm, nhất là khi đứng trước La Tại Dân, mọi lời nói cùng hành động đều đi ngược lại với suy nghĩ trong lòng, thành công đẩy La Tại Dân từng bước đi xa hơn. Kế hoạch đón La Tại Dân về nhà cũng đã sẵn sàng, chỉ cần đợi bên kia đề nghị, Lý Đế Nỗ liền gật đầu không chút do dự.

Mà La Tại Dân ngây thơ cứ thế sập bẫy, cho rằng Lý Đế Nỗ cũng bị gia đình bắt ép như mình, vì thế nên ngoài gia đình và Lý Đông Hách ra, La Tại Dân đường hoàng vẫn là độc thân trong mắt người ngoài.

Thế nên mới xảy ra chuyện.

Một em gái khóa dưới đáng yêu rất thích Tại Dân nhưng lại không dám bày tỏ, sau khi bám theo đuôi La Tại Dân về nhà mấy lần thì bắt đầu bùng nổ quà tặng qua chuyển phát nhanh, khi thì là bánh kẹo tự tay làm, lúc lại là khăn choàng cùng bao tay ấm áp cho mùa đông, La Tại Dân nhận được tất cả, tuy rằng không thích nhưng vẫn nhận về, đem chia cho Lý Đông Hách hết chín phần, phần còn lại chính mình ăn lấy.

Một ngày chủ nhật đẹp trời Lý Đế Nỗ an nhàn ở nhà đọc sách, liền có bưu phát chuyển đến. Em gái kia đúng là năng suất, ngay cả chủ nhật cũng dùng bưu chuyển phát khẩn cấp để tặng quà, quả là con người đang rơi vào lưới tình. Đúng lúc La Tại Dân có hẹn cùng Lý Đông Hách đi đánh game, Lý Đế Nỗ bước ra nhận hàng giúp, liền nhíu mày muốn quăng bỏ vào thùng rác.

'La Tại Dân, em thích anh rất nhiều.'

'Liên hệ với em nhé, số điện thoại là 0086xxxxxxx.'

Lý Đế Nỗ đứng sững trước cổng nhà, tay cầm hộp quà cũng tăng thêm mấy phần lực, trực tiếp đi vào nhà lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại kia. Rất nhanh đối phương đã bắt máy, giọng nói mềm mại vang lên, khi nghe lời hẹn gặp mặt thì có đôi chút sửng sốt nhưng vẫn đồng ý.

Một tiếng đồng hồ sau, Lý Đế Nỗ ngồi đối diện cô gái kia, chăm chú quan sát thật kĩ. Tóc đen mượt dài, mũi cao, miệng chúm chím cười xinh, ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, nhìn cách cư xử cũng có vẻ là người có gia giáo.

Nhưng mà ông đây không duyệt!

Vì sao ư? Vì ai bảo đi thích La Tại Dân cơ chứ!

'Thật ngại quá, có phải anh là anh trai của La Tại Dân không ạ?'

Khóe môi Lý Đế Nỗ giật giật trông thật khó coi, đôi lông mày nhíu chặt, miệng vô thức hỏi.

'La Tại Dân em ấy nói với cô như vậy?'

'À không, chỉ là tôi thấy hai người tướng mạo có nét tương đồng, nên mới đâm ra tò mò mà hỏi.'

Cái này người ta gọi là tướng mạo phu thê, hiểu không hả!!!

'Cô thích Tại Dân?'

Đôi má của người con gái trước mặt phủ một lớp đỏ hồng, khẽ khàng gật đầu.

'Tránh xa em ấy ra một chút.'

'Hả?'

'La Tại Dân đã có người trong lòng rồi.'

Thoáng chốc người con gái kia liền bối rối, hai tay không tự chủ được mà run lên, miệng chỉ biết lắp bắp vài câu đại loại như xin lỗi, tôi không hề hay biết. Lý Đế Nỗ một bộ dạng ung dung thưởng thức tách trà nóng lên đến miệng, ngồi thêm một lúc lâu rồi mới ra về.

'Đế Nỗ, anh có thấy bưu phẩm của tôi không?'

'Không thấy!'

'Quái lạ...'

La Tại Dân cầm điện thoại lên, tay bấm một dãy số quen thuộc rồi nằm phịch lên ghế sofa.

'Vừa mới về mà lại nhớ tao rồi à?'

'Mày im đi! Có chuyện này lạ lắm!'

'Gì? Mày đi ị ra được kim cương hả?'

'Đầu óc mày chỉ giỏi suy nghĩ bậy bạ. Này nhé, cái em mà dưới mình một khóa ấy, hôm nay không có gửi quà cho tao!'

'Người ta chán mày rồi, haha có ngày La Tại Dân cũng bị gái đá!'

La Tại Dân phía đầu dây bên này xanh mặt, tuôn một tràn mắng chửi rồi mới ngắt máy, quay đầu lại thấy Lý Đế Nỗ đã đứng sau lưng từ lúc nào, quăng cho một ánh mắt khó chịu rồi bỏ đi.

Người gì đâu mà khó ở!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net