Chương 6: Lý thuyết với thực hành khác nhau sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó có hai người mất ngủ.

La Tại Dân có chết cũng không ngờ rằng, có ngày mình lại bắt gặp Lý Đế Nỗ ở trong mộng. Gặp thì cũng thôi đi, lại còn...

Lại còn hôn nhau! Một! Cách! Mãnh! Liệt!

Chắc là do xúc cảm và một chút vị giác vẫn còn đọng lại ở trên môi, La Tại Dân cứ thế ôm mộng ngủ rất ngon, thậm chí còn phát sinh một vài hành động thân mật quá trớn giữa hai người.

La Tại Dân thức dậy rất trễ, phát hiện thấy Lý Đế Nỗ đã đi làm từ sớm thì vội thở phào trong lòng, rốt cuộc cũng có ngày y phải né tránh ánh mắt của Lý Đế Nỗ, y nghĩ rằng nếu chạm mặt Lý Đế Nỗ ngay lúc này thì sẽ rất ngại ngùng, hơn nữa tối qua y lại còn mơ thấy hắn, thực sự rất chân thực a.

Mở máy lên, thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ đều xuất phát từ cái tên hôm qua nhờ mình làm quân sư tình yêu kia, chán nản mà bấm nút gọi lại.

'Cuối cùng mày cũng dậy rồi!'

'Có chuyện gì, nói mau!'

'Hôn chưa?'

'...'

'Tao hỏi mày hôn Lý Đế Nỗ chưa?'

'Vẫn chưa...'

Kể ra có quá mất mặt không...

'Nhưng mày đừng lo, tao học được lý thuyết rồi!'

'Mười phút nữa có mặt ở nhà tao, ngay lập tức!'

'Được được, mày leo lên đầu tao ngồi được rồi đó Lý Đông Hách!'

Nói cho vuông, nghiên cứu khoa học đích thực thì phải nghiên cứu cả ở góc độ lý luận và cả góc độ thực tiễn. La Tại Dân cũng nhận thức được điều đó, nhưng mặt sát mặt với Lý Đông Hách vẫn có chút ngại ngùng, hơn nữa y cũng nhớ đến mấy lời khuyên của Lý Đế Nỗ, trực tiếp quyết định chỉ dạy Lý Đông Hách ở phần lý thuyết, còn thực hành thì để thằng bạn trời đánh tự thân lo liệu lấy.

'Mày phải nghiêng một góc như thế này này, đúng rồi, thêm một chút nữa, há miệng ra, be bé thôi cái thằng này! Mày định ăn tươi nuốt sống Lý Mã Khắc đấy à!!!'

'Tao cóc cần mày dạy nữa! Tao sẽ tự đi mà cưỡng hôn lấy Lý Mã Khắc!'

'...'

Một hồi lâu sau trôi qua, La Tại Dân mới dè dặt mở miệng.

'Mày định làm thật hả?'

'Chứ mày nghĩ tao bao mày một tháng chơi net để đùa à?'

'Mày làm sao thì làm, đừng để người ta sợ quá mà bỏ chạy!'

'Yên tâm, ông đây rất có bản lĩnh!'

Nói thì mạnh miệng vậy, nhưng khi đứng trước Lý Mã Khắc, sau lưng Lý Đông Hách đã toát mồ hôi hột.

'A, lại là em này!'

Lý Đông Hách nuốt nước bọt 'ực' một tiếng rõ kêu, cẩn thận tiến từng bước tới. Nơi này là nhà xe vắng vẻ ít người qua lại, cưỡng hôn ở đây cũng có vẻ khả thi nhỉ?

Lý Đông Hách vừa đi vừa lẩm nhẩm, lý thuyết chính là như thế này, thế này rồi lại thế kia, rướn người tới, nhắm chuẩn xác rồi hạ môi mình xuống môi người đối diện.

'Á!'

'Em có sao không?'

Lý Đông Hách, lại đẹp mặt quá cơ!!!

'Anh xin lỗi, anh chỉ là né tránh theo phản xạ...'

'Mũi em đỏ hết cả rồi, anh đưa em đến phòng y tế nhé?'

Lý Đông Hách đảo mắt quanh một vòng, hai má nóng ran như phát sốt, tự mình vồ lấy người ta, tự mình ngã rồi đáp mặt xuống đất, bây giờ còn nhờ người ta đưa đến phòng y tế thì mày còn chút mặt mũi nào nữa không hả!!!

'Em không cần đâu...'

Lý Mã Khắc chìa tay ra, Lý Đông Hách do dự không dám nắm lấy, Lý Mã Khắc cũng chẳng kiên trì thêm được nữa, trực tiếp nắm tay Lý Đông Hách kéo đi.

Là thật hay mơ?

Lý Mã Khắc đang nắm tay mình!!!

Khoan đã, họ Lý thì đặt tên con là gì nhỉ... Lý Thái Dung? Hay Lý Minh Hưởng?

'Chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, không cần lo lắng, chăm chỉ sát trùng vết thương rồi bôi thuốc đều đặn là được!'

'Hai đứa cứ ở đây nghỉ ngơi một chút cho khỏe, cô phải đi họp giao ban, chút nữa mới về được!'

Giọng nói đều đều của cô y tá kéo Lý Đông Hách quay về hiện thực, một hiện thực nghiệt ngã.

'Nhưng vì sao em lại nhắm mắt lao tới thế, anh không đỡ kịp...'

'Không có gì đâu ạ, do em bất cẩn thôi.'

'Lần sau cẩn thận vào nhé, em đáng yêu thế này, bị thương sẽ xấu xí lắm đó!'

Em đáng yêu thế này...

Em đáng yêu thế này...

Em đáng yêu thế này...

Ông trời ơi, cuối cùng ông cũng nghe được nguyện vọng của con rồi!!!

'Anh đưa em về nhà nhé?'

'Anh Mã Khắc! Em có chuyện muốn nói!'

'Em nói đi?'

Lý Đông Hách quyết định tốc chiến tốc thắng, ông bà ta bảo nhất cự li, nhì tốc độ, bây giờ đang ngồi đối diện nhau như thế này, không khí đang lãng mạn như thế này, phải chớp lấy thời cơ mới chí phải!

Lần này quyết không hôn hụt, Lý Đông Hách dùng hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi thẳng thớm của Lý Mã Khắc, kéo xuống, và hôn.

Chính xác mà nói, Lý Mã Khắc thì đang trợn tròn mắt lên nhìn chỏm tóc đung đưa của con người trước mặt, nhưng lại không thể giấu được nụ cười trên khóe môi.

'Em thích anh!'

'Nhưng chúng ta còn chưa chính thức làm quen nhau!'

'Em chỉ muốn nói vậy thôi, anh không thích em cũng được, thích em thì càng tốt!'

'Em tên Lý Đông Hách, sinh viên năm ba khoa nghệ thuật ứng dụng, rất thích anh Lý Mã Khắc, mong sớm được anh chấp nhận hẹn hò!'

'Được, vậy cứ hẹn hò thử xem!'

'Hả?'

'Dù sao anh cũng chưa có người yêu, em thoạt nhìn cũng rất phù hợp, cứ thế mà bên nhau, không được thì chia tay.'

'Anh nói thật?'

Miệng Lý Đông Hách há hốc ra, mà La Tại Dân tuy chỉ nghe kể lại cũng có thể tưởng tượng ra được nhét vừa cả một quả trứng gà.

'Mau gọi anh một tiếng anh yêu đi, còn ngẩn ngơ ra đó làm gì?'

Tới lúc này, La Tại Dân không thể ngừng cảm thán, vỗ vào đùi đen đét mấy cái, thật sự lời thoại này còn sến hơn cả phim truyền hình Hàn Quốc chiếu vào khung giờ vàng tám giờ mỗi tối.

'Rồi mày cứ thế mà nghe theo?'

'Ừ...'

Hỏng, hỏng thật rồi!

Đúng thật là, yêu đương vào loạn hết cả lên, La Tại Dân tự nhủ, chắc chắn mình sẽ không bao giờ mất trí như Lý Đông Hách được.

Không! Bao! Giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net