Chương 7: Còn chuyện của chúng ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân một tay chống cằm, tay còn lại xoa xoa cái bụng trắng tròn của mình, trong lòng thầm chửi vài câu.

'Cẩu nam nam!'

Nhìn hai người trước mặt xem, Lý Đông Hách có tay có chân, cớ việc gì phải để Lý Mã Khắc đút từng thìa cơm thế kia? Còn nữa, Lý Đông Hách thường ngày bộ dạng ăn như sắp chết đói đến nay, vậy mà bây giờ còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng bảo 'Em ăn ít lắm, em no rồi' để cho Lý Mã Khắc dỗ dành thêm vài câu mới chịu há miệng. Chẳng phải câu nói đó là dành cho mấy em gái dịu dàng trong truyền thuyết hay sao, bây giờ tận mắt chứng kiến, La Tại Dân có chút buồn nôn.

Xoa cái bụng lần thứ hai mươi, La Tại Dân chán nản gục đầu xuống bàn ngủ một giấc, mặc kệ cặp đôi cẩu nam nam kia. La Tại Dân vốn không ăn được đồ ăn nhiều dầu mỡ, mà căn tin trường trưa nay không phải thịt heo rán thì cũng là canh thịt bò váng dầu, La Tại Dân thực sự nuốt không nổi. Xung quanh trường cũng chẳng có chỗ nào bán đồ ăn ngon, phải đi mấy cây số mới có, La Tại Dân thì quá lười biếng, đến nhấc mông lên cũng không muốn, thế là quyết định nhịn đói một bữa, dù sao thì cũng chẳng chết được.

Dạ dày biểu tình vang lên mang theo chút đau đớn truyền qua, La Tại Dân cắn răng nhịn, lau chút mồ hôi trên trán rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy đã là vào tiết học buổi chiều, La Tại Dân ngáp dài ngáp ngắn thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Lý Đông Hách bỏ bạn chạy theo tiếng gọi của con tim, chính thức để La Tại Dân một mình lê xác về nhà, trong lòng nghe tiếng con tim vỡ vụn một chút.

'Tại Dân?'

Trong nhà tối om không một ánh đèn, La Tại Dân nằm xụi lơ trên ghế sopha, nghe tiếng gọi thì từ từ nâng mí mắt nặng trĩu dậy.

'Anh về rồi.'

'Em bị ốm?'

'Không, chỉ hơi đau một chút.'

'Đi bệnh viện nhé?'

La Tại Dân lắc đầu, úp mặt vào gối né tránh ánh nhìn lo lắng phát ra từ Lý Đế Nỗ. Sau sự kiện dạy hôn hôm trước, Lý Đế Nỗ cư xử có phần khác lạ, tuy rằng thoạt nhìn vẫn như cũ nhưng lại có mấy tia dịu dàng hiếm thấy. La Tại Dân thì ngược lại, lẩn tránh được bao nhiêu thì sẽ cật lực lẩn tránh bấy nhiêu. Xấu hố một phần, nhưng cảm giác mối quan hệ giữa hai người đang rẽ sang một hướng khác mà La Tại Dân chưa lường trước được khiến La Tại Dân cảm thấy có chút run sợ.

Chẳng hạn như hôm nay, La Tại Dân bị một cơn đau dạ dày hành hạ, và Lý Đế Nỗ đứng đó, mong muốn được chăm sóc cho La Tại Dân, chứ không phải chỉ xuất phát từ cuộc hôn nhân được kí kết từ lâu trước đó.

'Nghỉ một chút sẽ ổn thôi.'

'Lên giường đi, nằm ở đây sẽ đau lưng.'

'Không dậy nổi!'

'Vậy tôi bế em?'

Lý Đế Nỗ chắp tay sau lưng nhìn cái đầu tóc màu nâu hạt dẻ phóng như tia bắn về phòng ngủ, trên mặt còn lộ rõ vẻ hốt hoảng. Hắn biết thừa tính tình của La Tại Dân, mấy hôm nay vì sao y không dám nhìn vào mắt hắn mà nói chuyện, nhưng Lý Đế Nỗ không biết phải làm sao để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này.

La Tại Dân hai mắt nhắm nghiền, tay vẫn đặt lên bụng như một thói quen, không hề biết rằng Lý Đế Nỗ đã vào phòng lúc nào. Lý Đế Nỗ dịu dàng ngồi xuống một bên mép giường, đưa tay ra đặt áp lên bàn tay của La Tại Dân, nhiệt độ ấm áp mang lại khiến La Tại Dân có chút giật mình, y rụt tay lại nhưng không thành, bàn tay Lý Đế Nỗ vẫn cứ sờ sờ ở đó, không hề lay chuyển.

'Buổi trưa nhịn ăn?'

La Tại Dân gật đầu nhận sai, không dám hó hé nửa lời.

'Ngoan, nằm đây một lát, tôi đi nấu cháo.'

Khoảnh khắc bàn tay của Lý Đế Nỗ rời đi, lòng La Tại Dân như trút bỏ đi một tảng đá lớn, có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng có một chút hụt hẫng.

Chẳng phải bảo không thích mình hay sao, cứ quan tâm như vậy sẽ khiến cả hai đều khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net