Chương 8: Em hư là muốn bị phạt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi cháo bay đến tận khoang mũi La Tại Dân, nhưng y vẫn cố sống cố chết bám lấy chiếc giường. Không phải y không đói, nhưng bình thường y và Lý Đế Nỗ chưa một lần ngồi chung một bàn ăn chỉ riêng hai người, Lý Đế Nỗ ngồi phía trước nhìn chằm chằm vào y, khiến tay y cầm thìa có chút run sợ.

'Có ngon không?'

Một tiếng 'ngon' trôi ngược lại vào trong cuống họng, La Tại Dân chỉ biết ậm ừ cho qua. Một Lý Đế Nỗ ôn nhu, ánh mắt thâm tình như vậy, là lần đầu tiên La Tại Dân chứng kiến.

'Đế Nỗ!'

'Hửm?'

'Cảm ơn.'

Nói ra xong lại càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, La Tại Dân mặc định cúi thấp đầu, quyết định tránh đi ánh nhìn từ người ngồi đối diện.

'Bị đau dạ dày thì không nên bỏ bữa, lại càng không nên uống rượu.'

'...'

Cái này là đang lo lắng sao?

'Như vậy sẽ dễ chết sớm!'

'...'

Được rồi được rồi, coi như ông đây sai, có được hay không hả?

'À mà, chuyện đó... Lý Đông Hách sao rồi?'

'Sao trăng cái gì, một đôi cẩu nam nam, suốt ngày ôm ấp trước mặt, nghĩ đến lại chán.'

La Tại Dân dùng muỗng vờn qua lại miếng thịt bò bằm nhuyễn, mặt rầu rĩ trả lời.

'Em ghen tị?'

'Nam tử hán đại trượng phu như ông đây mới không thèm!'

'Ghen tị đến đỏ cả mắt, bỏ cả cơm trưa?'

'Đã bảo là không phải!'

'Em cứ bỏ bữa, lại uống rượu... Ừm, hư thế này, nên bị phạt mới đúng chứ nhỉ?'

'Anh xem ông đây là con nít mà nuôi hả? Ngần này tuổi rồi tôi lại sợ anh lấy roi da tét mông chắc?'

'Em đoán xem?'

Lý Đế Nỗ chống cằm nhìn La Tại Dân, trong mắt hoàn toàn mang theo ý cười, lộ ra một bộ dạng lưu manh không hề đứng đắn. La Tại Dân y cảm thấy da gà nổi lên từng đợt, không hiểu Lý Đế Nỗ nghĩ gì nhưng chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp cho cam, ăn xong liền chuồn vào phòng lấy điện thoại gọi cho Lý Đông Hách.

'Tớ nghe đây bạn hiền!'

'Mày có thôi ngay cái giọng điệu đấy không, tao không phải là Lý Mã Khắc!'

'Thế mày gọi tao làm gì, tao còn đang bận trăm công nghìn việc, có biết không hả ranh con?'

'Mày bận gì? Bận điện thoại nhõng nhẽo với người yêu mày thì có!'

'Ông đây có việc gấp cần thỉnh giáo mày, mau tới quán dồi nướng trước trường học, không gặp không về!'

'Này thằng ranh con, mày ra lệnh cho ai đấy...'

'...'

Thằng nhóc La Tại Dân này cư nhiên dám cúp máy của ông, được lắm, chút nữa ông đây sẽ chuốc cho mày say đến không biết đường về nhà mới thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net