Chương 9: Em phải chịu trách nhiệm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cái gì, mày nói Lý Đế Nỗ có ý đồ với mày?'

'Suỵt, cái thằng này, be bé cái mồm thôi!'

'Nhưng mà... chẳng phải mày bảo Lý Đế Nỗ chán ghét mày lắm sao?'

'Thì tao cũng nghĩ thế... Nhưng mà thái độ của Đế Nỗ dạo gần đây kì lạ lắm!'

Ừ thì, quan tâm ân cần hỏi thăm y, thỉnh thoảng lại đến trước cổng trường đón y về, lúc nãy lại còn nấu cả cháo cho y ăn. Hơn nữa, cái ánh mắt kia, tuyệt nhiên là có ý đồ bất chính!

'Mày lo nghĩ nhiều thế làm gì, chỉ cần mày đứng đắn không rung động trước Lý Đế Nỗ thì anh ta cũng chẳng làm gì được mày!'

'Uống đi, trời lạnh như thế này là phải uống!'

La Tại Dân lòng đầy muộn phiền, lại thêm Lý Đông Hách ngồi đối diện liên tục châm rượu, y cứ thế nâng ly cạn, không màng thế sự, đĩa dồi nướng chẳng mấy chốc cũng vơi cạn theo.

'Dì ơi, cho cháu thêm một chai rượu nữa!'

La Tại Dân mơ hồ được Lý Đông Hách vác lên xe, tự mình ấn mật khẩu nhà, nhìn thấy Lý Đế Nỗ liền cười ngốc một cái, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Lý Đông Hách không buông.

'Đông Hách, tao chưa có say, đi uống tiếp thôi!'

Lý Đế Nỗ nhíu mày, nhận 'quà' là một con thỏ nhỏ say mèm rồi mau chóng tiễn khách, đóng cửa một cái 'rầm' thật to.

'A... Lý Đế Nỗ thật không ngoan!'

'Em nói cái gì?'

'Đóng cửa mạnh như thế là để uy hiếp tôi hả? Ông đây mới không thèm sợ!'

'...'

'Hôm nay ông đây phải nhân danh công lý trừng trị nhà ngươi!'

'Em say rồi!'

'Nằm úp sấp xuống, roi đâu, đưa đây cho ông!'

Lý Đế Nỗ vất vả lắm mới bịt được cái miệng nhỏ đang không ngừng gào thét kia, dìu vào trong phòng ngủ. Mặt La Tại Dân đang đỏ lựng lên vì hơi cồn, tay chân cũng không làm chủ được chính mình, thấy Lý Đế Nỗ một mực đè y nằm xuống giường thì lại vô thức phản kháng mạnh mẽ hơn.

'Dám đè ông đây? Được, hôm nay ông đây sẽ xé áo lột da nhà ngươi!'

Dứt lời, La Tại Dân liền vung loạn hai tay bứt từng cúc áo ngủ của Lý Đế Nỗ xuống, mà chính y cũng làm loạn, áo quần xộc xệch, rượu vào loạn tình, chẳng biết trời trăng ra sao nữa. Cứ thế cởi sạch quần áo của Lý Đế Nỗ rồi lại tự cởi sạch chính mình, lại thêm một hồi ngồi cười ngốc một mình rồi lăn đùng ra ngủ, để lại một Lý Đế Nỗ vẫn đang nén nhịn cơn lửa trong lòng.

'Nhịn đến từng này, thật sự bội phục bản thân...'

Lý Đế Nỗ tự cảm thán mấy câu, chui vào phòng vệ sinh tưởng tượng ra khung cảnh La Tại Dân say rượu mềm nhũn lúc nãy rồi tự giải quyết, xong xuôi hết việc mới chui vào đệm nằm bên cạnh, không quên hôn chụt một cái vào má.

Mà con sâu rượu La Tại Dân nào đâu biết gì, cứ thế ngủ một giấc thật ngon đến gần trưa mới tỉnh dậy, quay sang bên cạnh là gương mặt Lý Đế Nỗ đang dán sát, thân nhiệt ấm áp truyền đến khiến La Tại Dân thật sự phát điên lên.

Ngồi im nửa tiếng vẫn không dám tin đây là sự thật, người mình ghét như thế cư nhiên bây giờ lại đang ngủ cùng giường với mình, hơn nữa..

Hơn nữa cả hai còn không một mảnh vải!!!

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

'Em định ngồi ngốc như thế đến bao giờ?'

Lý Đế Nỗ chờ hoài vẫn không thấy La Tại Dân có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn mà lên tiếng.

'Tôi.. tôi...'

'Em làm sao?'

'Lúc tối chúng ta đã...?'

'Đã....?'

'Đã phát sinh loại quan hệ ấy rồi?'

Hít một hơi thật sâu, La Tại Dân dùng can đảm hơn hai mươi năm của mình tích góp lại rồi mới dám mở miệng hỏi.

'Đúng vậy, đã phát sinh!'

'Còn là do chính em chủ động!'

'Chuyện đó... Tôi thật sự say quá, thất lễ rồi!'

'Chuyện này không phải chỉ đơn giản là xin lỗi cho qua được, đây là lần đầu của tôi!'

'Hả? Vậy phải làm sao mới đúng?'

'Em phải chịu trách nhiệm với tôi!'

Có một con thỏ nhỏ tên La Tại Dân, dùng một nửa thời gian cả ngày còn lại để hồi tưởng những việc đã xảy ra, nhưng cũng chỉ nhớ đến phân cảnh mình lớn tiếng cởi áo của người kia, còn tự cởi đồ cả chính mình. Một nửa thời gian còn lại, suy nghĩ về câu nói của Lý Đế Nỗ, loại trách nhiệm này, rốt cuộc phải chịu như thế nào mới là hợp lý?

Có một con thỏ nhỏ tên La Tại Dân, rốt cuộc lại tự nghĩ đến cả hai đã phát sinh chuyện đó, tự đào hố để chôn mình, không những thế, còn mắc bẫy của con sói mang họ Lý, lại ngán ngẩm thở dài đổ lỗi cho thằng bạn thân chí cốt đã chuốc say mình, từ nay về sau nhất định phải cai rượu, nhất định!

Và có một con sói xám đứng ngoài cửa phòng khép hờ, nhìn cảnh con thỏ nhỏ vò đầu bứt tóc nhưng khóe miệng lại cong lên, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Xét cho đến cùng thì sói vẫn hoàn sói, thỏ vẫn là thỏ, và sói ăn thịt thỏ cũng là điều đương nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net