24 - 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


heart pain.

- Ưm~~?

Jeon JungKook đang ngủ ngon thì môi bị một người nào đó quấy rầy, cậu cựa quậy trong khi hai tay thì bị đối phương giữ chặt. Mùi nước hoa quen thuộc len lẻn vào đầu mũi, cậu vô thức mỉm cười, hai tay đưa lên câu lấy cổ đối phương.

- Anh về rồi sao, Taehyung?

- Ừm, anh về rồi đây bảo bối, anh về với em rồi. - Kim Taehyung ngồi lên nệm làm một bên bị lún xuống, hai chân chưa tháo giày thì để dưới sàn, tay đặt ở vòng eo nhỏ của JungKook khẽ xoa xoa.

- Anh đi lâu quá..... làm em nhớ muốn chết luôn~~~

- Nhớ lắm hửm, vậy để anh bobo bảo bối nhé??. - Kim Taehyung nghiêng đầu dò hỏi người yêu.

Jeon JungKook thích thú gật đầu lia lịa, đôi môi xinh xắn chu chu ra muốn được anh hôn, Kim Taehyung phì cười sau đó ôm hai bên má bầu bĩnh , ôn nhu đặt lên môi cậu một nụ hôn.

- Ủa, cái này là kiss òi. Kim Taehyung là đồ ngốc!!

Anh đè cậu nằm xuống giường, một tay chống ngang đầu cậu, tay còn lại yêu chiều đưa lên vuốt mấy lọn tóc rối của JungKook sang một bên.

- Em không thích hửm?

- Ưmm~~ em thích lắm. - JungKook cắn môi mỉm cười ranh mãnh, sau đó cầm lấy cà vạt của anh kéo đến gần hơn.

- Anh đi lâu quáaa à.... em .... rất là nhớ anh đó~~

Kim Taehyung nhướn mày, tay đưa lên nhéo mũi cậu một cái.

- Nhớ anh hay là nhớ " anh ".

Jeon JungKook phấn khích nhe răng thỏ cười tươi, sau đó ưởn người lên hôn hắn. Kim Taehyung đỡ lưng cậu, cùng lúc đó anh nhanh chóng tháo áo khoác, và mấy thứ vướng víu trên người mình ra, loay hoay bên dưới một lúc mới tháo được đôi giày tây rồi leo lên giường ghì JungKook xuống giường, mạnh mẽ hôn môi. Anh nhẹ nhàng cho tay xuống bên dưới chạm vào Jeon nhỏ đang dần có phản ứng bên dưới, vì lúc đi ngủ JungKook có thói quen chỉ mang mỗi quần lót thôi , vậy cho nó thoải mái, mà việc này cũng đồng thời khiến anh nảy sinh dục vọng khi vừa trở về nhà. Môi anh yêu chiều hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cậu, dùng lưỡi cưỡng bách làm cho hai đầu lưỡi quấn quít nhau chẳng rời.

- Ưm Taehyung..... ha umm..

Kim Taehyung cuối đầu di chuyển hai phiến môi đến chỗ cặp đùi non mịn của JungKook, anh khẽ hôn lên hai bên bắp chân trắng , lại dùng lưỡi liếm mút khiến hai bên bắp đùi để lại dấu hickey đỏ. Anh vuốt ve Jeon nhỏ đang cương cứng sau lớp quần lót mỏng tanh, bàn tay linh hoạt trêu đùa khiến JungKook nức nở rên rỉ. Cậu cảm giác ngứa ngáy khó chịu, dịch trắng chảy ra ướt đẫm chỗ cạp quần lót. Cảm giác ướt át khiến cậu mắc cỡ vô cùng, nhưng cũng vô cùng khoái lạc, và thoải mái. Kim Taehyung kéo quần lót cậu xuống đến ngang đầu gối, cậu nhỏ hồng hào liền đứng ngang mặt hắn, anh nắm hờ cậu nhỏ sau đó vuốt ve một cách từ tốn.

- Ư.... ah..... anh giúp em~~

Jeon JungKook không ngừng rên rỉ, cảm giác sung sướng lâng lâng , cậu cảm thấy cả người như đang bay bổng. Kim Taehyung lại cho một ngón tay vào nơi bí hiểm của cậu, nhẹ nhàng ra vào đến phát ra âm thanh nhóp nhép đỏ mặt. Anh chồm lên môi cậu thệ nhẹ , sau đó lột đi cái áo vướng víu đang che chắn cơ thể xinh đẹp của JungKook, cả thân thể trắng hồng, hấp dẫn toàn bộ lộ ra trước mắt anh. Kim Taehyung dịu dàng hôn lên cơ thể trắng nõn của cậu từ đầu đến cuối.

- Bảo bối, em thật xinh đẹp.

Jeon JungKook đỏ mặt, Kim Taehyung vẫn luôn khen cậu xinh đẹp như lúc mới yêu. Cảm thấy cả người trống rỗng, khó chịu, cậu không ngừng nhích xuống tiến sát về phía anh, cọ sát trên người anh.

- A... uhm... em.. khó chịu, khó chịu...Taehyung giúp em đi.

Kim Taehyung hạ người xuống, tìm đến tai của cậu, cắn yêu một cái.

- Bảo bối, nơi nào khó chịu, hửm?. - Kim Taehyung cười tà mị, ở bên tai cậu thì thào, thổi khí.

Da thịt non mềm mẫn cảm của cậu bị anh trêu chọc, khắp cả người như bị lửa thiêu đốt đến bứt rứt.

- Taehyung .... Taehyung.... ưm...... a~

Nhìn dáng vẻ bị uất ức của câu khiến anh hận không thể nhanh chóng xâm nhập vào nơi cúc huyệt mềm mại bên dưới. Đầu ngón tay anh đùa bỡn ở hai điểm đỏ hồng trên ngực cậu, sau đó cuối xuống ngậm một bên, bên còn lại thì dùng tay day day. Lúc sau Kim Taehyung lột áo, tay tách đùi cậu ra, đem toàn bộ dáng vẻ mê hoặc của cậu thu hết vào mắt anh, một lần nữa, cảnh đẹp này khiến anh hô hấp khó nhọc, trên trán cũng bịn rịn lại một lớp mồ hôi mỏng. Kim Taehyung cuối xuống liếm nhẹ vào cúc hoa nhỏ, rồi nhìn chằm chằm cái lỗ nho nhỏ màu hồng thắm, khẽ nuốt nước miếng, hạ bộ bán cương đến đau nhói sau lớp quần âu đang chờ đang giải thoát. Tiểu huyệt ướt át khi anh đưa ngón tay vào, rất nhanh ngón tay anh bị hút chặt, bao bọc trong các vách thịt nhỏ.

- Ưm....hahh.....ư~~.... Taehyung.... nới rộng hơn đi anh.

Kim Taehyung biết cậu đang thoải mái, trong lòng anh tràn ngập yêu thương, ánh mắt nhu tình chồm lên hôn nhẹ lên trán cậu. Anh đút thêm một ngón tay vào, mấy ngón tay thon dài đơn giản đâm chúng điểm sướng của JungKook, cậu khẽ ưởn cong eo lên, nhắm hờ hai mắt hưởng thụ khoái cảm. Lúc này đây JungKook không còn biết trời chăng mấy gió gì nữa, tầm nhìn mờ ảo, cậu chỉ biết bản thân hiện đang điên cuồng muốn anh, đôi chân dài vặn vẹo duỗi ra quắp lấy hông anh ép đến. Kim Taehyung nhìn một màn quyến rũ như thế, lí trí đã sớm bay đi, anh nhanh chóng đem vũ khí đại bác của mình ra tuốt mấy cái liền trước sự phấn khính của JungKook.

Sau đó một cảm giác đau nhói, nóng bỏng xâm nhập vào cơ thể khiến JungKook trợn mắt lên, miệng há to rên rỉ, khuôn mặt thanh tú yêu kiều đỏ bừng. Kim Taehyung đẩy hông mạnh, lần này không khiến cậu thấy sướng mà chỉ thấy đau đớn.

- A.... đau quá!!... hic.

Nước mắt chảy xuống, bên dưới đau đớn như bị xé rách. Cậu mạnh mẽ cấu vào lưng anh, không ngừng nức nở. Kim Taehyung nhìn người yêu đau đớn như vậy làm anh không dám động đậy bên trong cơ thể cậu. Do lâu ngày không làm nên động nhỏ mới khít đến như vậy đây mà, Kim Taehyung đau lòng không thôi , tìm kiếm cánh môi cậu nuốt hết những âm thanh nức nở kia vào trong. Tay anh không ngừng đặt lên eo cậu mà vuốt ve với hi vọng có thể xoa dịu đi sự đau đớn của người mình yêu.

- Bảo bối của anh ngoan, không khóc nữa.... Khóc là mắt sưng, xấu lắm đấy.

Thấy lông mày của cậu đã dãn ra, JungKook ôm lưng Kim Taehyung gục mặt vào lòng ngực hắn. Biết cậu không còn đau đớn nên anh đem hai chân cậu vòng qua bên hông mình, dùng sức luân động. Khoái cảm mãnh liệt đánh vào đại não, JungKook ngửa đầu ra sau bật ra những tiếng rên rỉ ái muội khiến người ta tim đập thình thịch. Kim Taehyung dịu dàng cưng chiều vuốt ve mặt cậu, hạ thể bên dưới không ngừng ra vào nhưng tốc độ rất điềm đạm. Anh và cậu quấn quít ôn nhau, môi lưỡi dây dưa, JungKook vòng tay ôm anh thật chặt, thở dốc nói.

- Anh..... ưm..... ah... nhanh một chút a~

Kim Taehyung không để ý, tức giận cắn lên ngực cậu, nhỏ giọng trách móc bên tai cậu.

- Nước mắt chảy dài dụa như vậy mà còn..... đòi nhanh sao??

- Em không đau.... hưm....ơ~~ anh nhanh một tí đi..... ức.

Kim Taehyung nhíu mày, hơi đâm mạnh vào nơi sâu nhất của cậu. Cả hai cùng đạt đến cao trào, ôm chặt nhau thở dốc. Anh kích động thở hắt ra, bắn hết tinh dịch mà bấy lâu nay bản thân tích trữ vào nơi sâu nhất của cậu. Mây mưa đi qua, cả hai ôm nhau thở dốc nằm trên giường. Jeon JungKook vui sướng, khóe miệng mãi nhếch lên. Cánh tay ngay eo JungKook khẽ siết chặt, cậu mệt mỏi, khuôn mặt đang úp vào lòng ngực của anh khẽ ngẩng lên chớp chớp mắt.

- Anh sao vậy?

Ánh mắt của Kim Taehyung không rời khỏi cậu, anh khẽ nhấc tay lên xoa đầu cậu, sau đó đặt một nụ hôn cưng chiều lên trán cậu.

- JungKook.

- Dạ?

- Đừng tự đưa bản thân vào những mối nguy hiểm được chứ? Anh không thể bảo vệ em mãi được. - Kim Taehyung đau lòng nắm lấy bàn tay chai sần, đầy vết cắt của JungKook.

- Hửm , vì sao? - JungKook mỉm cười ngây ngô, nhìn anh.

Lúc này bỗng dưng khuôn mặt của Kim Taehyung dần mờ đi, cậu kinh ngạc đến bất động.

- Vì anh đã mất rồi!

Jeon JungKook choàng tỉnh giấc, hai hàng nước mắt rơi lã chã vẫn chưa có dấu hiệu ngừng chảy ra từ hốc mắt. Cậu hít thở khó khăn ngồi dậy, mơ hồ nhìn xung quanh nhưng thứ cậu nhận lại là âm thanh yên tĩnh và một màn đen bao trùm cả căn phòng.

Cậu bần thần ngồi trên giường, bàn tay chai sần đầy vết sẹo lớn nhỏ vẫn đang cầm lọ thuốc ngủ. JungKook nhìn bản thân thông qua chiếc gương được đặt trong góc phòng, cậu mang áo của Kim Taehyung, ôm áo của hắn ngủ. JungKook như người mất hồn đi về phía đó, cậu đứng trước gương đra tay lên sờ sờ khuôn mặt của mình.

- Xấu xí quá...... nếu xấu như vậy thì Taehyungie sẽ không yêu em nữa...

Jeon JungKook bỗng nhiên bật cười thật lớn, hai mắt cậu đỏ hoe , gắt gao quăng hủ thuốc vào tấm gương đó khiến chúng vỡ ra, chưa dừng lại ở đó JungKook còn dùng chính bàn tay nhỏ của mình đấm liên tục vào tấm gương khiến tay cậu chảy đầy máu. Dáng vẻ không có tí sức sống, mái tóc xoăn tự nhiên của cậu luôn là thứ làm cho Kim Taehyung giải tỏa sự mệt mỏi mỗi ngày, giờ đây đã bị cắt một cách tự tiện. Cậu nhìn về di ảnh của Kim Taehyung trên đầu tủ, khuôn mặt của anh vẫn tươi sáng, khuôn miệng còn nở một nụ cười hình hộp quen thuộc.

Trong đầu thoáng lướt qua về tất cả kỉ niệm của cả hai, những ngày tháng cùng nhau sống vui vẻ trong căn biệt tự chính tay cả hai cùng nhau cố gắng gom góp tiền để mua, tất cả còn tồn đọng lại trong kí ức của Jeon JungKook giờ đây đều là hai chữ, Kim Taehyung...

Jeon JungKook nức nở sãi bước về chiếc tủ lớn cầm lấy di ảnh của Kim Taehyung. Bản thân thầm rơi vào khoảng lặng của trái tim, ánh mắt bi thương, u tối nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người cậu thương. Từng hồi kí ức khi bên hắn cứ lướt qua trong đầu khiến cho con tim cậu như bị cắt xé thành trăm mảnh. Nó đau, nó đau đớn hơn sức tưởng tượng của cậu, cuộc sống khi không còn anh bên cạnh thật quá tệ.

Nước mắt cậu rơi, JungKook ôm chặt bức di ảnh của Kim Taehyung vào lòng, cậu ngồi thụp xuống đất khóc gào lên, bao nhiêu tuổi thân cùng nỗi buồn cứ thế tuôn ra thành dòng. Jeon JungKook khóc đến nghẹn lòng, đến mức bản thân không còn đủ tỉnh táo để hít thở nữa.

Căn phòng le lói ánh trăng cùng với cậu, với một thân ảnh cô độc đến nhường nào. Nước mắt cứ chảy xuống sống mũi, mặc cho cậu cố nén lại nhưng nó vẫn cứ rơi.

Kim Taehyung ra đi mà không một lời từ biệt khiến JungKook như mất nửa cuộc đời. Kim Taehyung để lại một đứa trẻ luôn dựa dẫm vào anh giờ đây phải tự trưởng thành để đương đầu với bão tố ngoài kia. Một mình cậu phải chống chọi lại với những nỗi nhớ anh đeo bám không buông, một mình cậu nằm lẻ loi trong căn phòng lặng lẽ lau nước mắt.

Chỉ một mình cậu.

Mất anh rồi, cậu chẳng còn gì nữa, chỉ có một mình cậu với một mớ hỗn độn rồi hình thành nên những sự tiêu cực và rối loạn lo âu. Đêm đến, một mình cậu tủi thân đến phát khóc, nhưng khóc rồi cậu sẽ tự lau khô.

Jeon JungKook nhốt mình trong căn phòng tối, chỉ một mình cậu với bức di ảnh của Kim Taehyung. Một mình cậu với nỗi cô đơn ..... chỉ riêng cậu với nỗi đau đớn chẳng thể nói thành lời.

...


ngồi thẳng lưng lên !🤓


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net