02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc về nhà cùng ba cậu, trên đường đi chợt nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy.

...

Chính Quốc hoàn thành việc thuyết trình, ra ngoài bằng cửa sau.

"A..."

"Xin lỗi nhé..."

"Dạ không sao ạ." cậu ngước mặt lên cười mỉm nhưng đơ ra mất...

Kim Thái Hanh mày hơi cau lại, hắn định nghe điện thoại nên ra ngoài một chút, ai ngờ gặp bạn nhỏ này.

"Xin lỗi ạ!" Chính Quốc cúi gầm mặt, sợ thế không biết...

Thái Hanh ngơ... Mình làm gì dọa bạn nhỏ này ư?

Thái Hưng đi tới vỗ vai em trai mình, "Về thôi, đứng đây làm gì." Rồi lại quay sang hướng bạn nhỏ đang cúi đầu nở nụ cười.

"A, chào em nhé."

"Dạ..." Chính Quốc ngẩng mặt thấy anh trai cười, lòng cũng nhẹ nhõm một phần. Nhưng còn người bên cạnh, đáng sợ quá đi.

"Thằng này, mày dọa em sợ kìa." Thái Hưng vỗ lưng em trai mình.

Thái Hanh hết đơ người, lại trở về dáng vẻ nghiêm túc. Hắn có làm gì khiến cậu sợ đến vậy đâu.

"Xin lỗi em." Hắn hơi cúi đầu, lịch sự nói với cậu một tiếng.

"Tụi anh về trước nhé." Thái Hưng vẫy tay chào tạm biệt sau đó cùng hắn đi ra bãi đỗ xe.

"Dạ chào ạ." Chính Quốc nhẹ nhàng cười, đáp

Hắn thấy em cười xinh, tim lỡ nhịp mất....

"Chào!"

...

"Đến nhà rồi Tiểu Quốc" Lão sư của cậu nhắc nhỏ. Đã đến Điền gia rồi này.

Điền gia là một căn biệt thự nhỏ, nằm trong khu đô thị mới xây dựng gần đây, lão sư và phu nhân nhà cậu cũng mới chuyển về đây sống không lâu.

"A, mẹ!" Chính Quốc mở cửa xe, chạy ào về phía phu nhân của cậu ôm chặt.

Điền phu nhân thấy con trai nhỏ của mình về, cười tươi dang tay đón cậu vào lòng âu yếm.

"Tiểu quỷ còn nhớ mà về thăm bà lão này đây." Mẹ cậu xoa đầu, đánh vào mông mấy cái.

"Con bận mà..." Cậu dài giọng mè nheo.

"Vào nhà thôi!" Điền lão sư nói.

"Dạ!"

...

"Cơm ngon quá đi!" Chính Quốc ăn một bụng no.

"Thế mà vẫn có người chê cơm nhà, đòi bỏ ra ở riêng." Điền phu nhân giả vờ hờn dỗi

Chính Quốc nằm thượt ra ghế, bĩu môi, "Người ta lớn rồi nha!"

"Ai là người ta ở đây hả." Lão sư gõ nhẹ đầu con trai nhỏ.

Chính Quốc ôm đầu đau đớn, môi lại bĩu dài ra thêm.

"Con ở lại đây nhé." Mẹ cậu vừa gọt trái cây vừa nói

"Con phải về thôi, mai còn học sớm." Chính Quốc đón nhận miếng táo từ mẹ.

"Kí túc xá không phải đóng cửa rồi sao?" Lão gia cắn một miếng táo.

"Chắc là chưa." cậu cười hì hì

Cả nhà vừa ăn trái cây vừa nói về chuyện học hành của Chính Quốc. Điền chủ hôm nay tự hào khoe với vợ về con trai nhỏ của mình.

"Con về đây ạ." Chính Quốc leo lên xe, tay cầm túi bự ơi là bự mà mẹ cậu dúi cho

"Nhớ ăn uống đầy đủ đấy, bỏ bữa là mẹ đánh!" Lưu Kim Dung hù dọa.

Chính Quốc rùng mình, "Con nhớ rồi mà..."

...

Đêm thanh tịnh.

Thái Hanh ngồi ở văn phòng mệt mỏi xoa thái dương. Dự án của hắn hình như có một chút vấn đề nhỏ.

"Tìm ra chưa?" Anh trai hắn bước vào cùng hai cốc cà phê nóng thơm lừng, đặt lên bàn một cốc cho em trai.

Thái Hanh vẫn cắm cúi vào đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, tay nhấc cốc cà phê anh đặt xuống bàn uống một ngụm nhỏ. Cà phê giúp hắn tỉnh táo hơn.

Hắn nhẹ giọng

"Anh không về với vợ anh à?"

Thái Hưng cười mỉm, đáp:

"Anh gọi điện về rồi, chú không phải lo cho vợ chồng anh."

"Không thèm." Thái Hanh lườm nhẹ

Thái Hưng thầm cười hắn.

"Chủ tịch biết chuyện này chưa?" Thái Hưng hỏi, vẻ mặt không còn vui vẻ như trước.

"Sáng mai em sẽ nói." Hắn nhẹ giọng đáp, tay thì liên tục bấm máy tính.

Hai anh em họ Kim đọc đi đọc lại những giấy tờ có liên quan đến dự án một lần, cùng nhau tìm ra cách giải quyết nó.

"Về thôi, mai chúng ta làm tiếp!" Anh lớn nhắc nhở, cũng đã muộn lắm rồi.

"Ừm." Thái Hanh cũng dọn dẹp tài liệu trên bàn, hắn cũng nên về nghỉ ngơi.

"Anh sẽ lái xe." Thái Hưng xung phong, "Nhìn em có vẻ mệt hơn anh."

Hắn chắp tay lại, "Vậy, xin làm phiền."

"Còn khách sáo, về thôi!" Anh trai lớn lại cười cậu em của mình, hắn luôn là vậy.

...

Ánh sáng tự nhiên chiếu qua khung cửa sổ, không quá gắt mà rất nhẹ nhàng.

Chính Quốc bước ra từ nhà vệ sinh, đồng phục chỉnh tề.

Hôm nay là buổi học đầu tiên của cậu, nhưng trông cậu có vẻ mệt mỏi hơn là hào hứng.

Cậu nhìn mình trong gương vô cùng hốc hác, lão sư của cậu sẽ mách mẹ cậu mất

Chính Quốc ra khỏi kí túc xá lúc bảy giờ kém. Cậu đi bộ vào phía trường, ghé qua căng tin mua tạm gì đó ăn vì sắp phải vào lớp rồi.

Cậu ngồi vào dãy bàn học thứ tư của giảng đường. Có một nam nhân đẹp trai bước đền ngồi cùng, cất lời nói:

"Xin chào, làm quen không nhỉ?" Hòa Phú - Sinh viên năm nhất Khoa Kinh Tế đại học Thượng Hải.

"Xin chào." Chính Quốc cũng nhẹ nhàng đáp.

"Cậu là thủ khoa đúng không, đỉnh quá!" Một cô gái cũng ngồi vào cùng, hỏi cậu.

Cậu ngại ngùng gật đầu, hai má bánh bao khẽ ửng hồng.

"Tớ đứng thứ 2 đấy." Cô giơ hai ngón tay, cười nói.

Chính Quốc a lên một tiếng, cậu biết người này, "Kiều Anh đúng không nhỉ?"

"Hehe, cậu nhớ tớ ư?" Kiều Anh gương mặt tràn đầy rạng rỡ.

"Này, hai cậu đừng khoe thành tích nữa được không?" Hòa Phú giả vờ hờn dỗi.

"Đâu có khoe đâu nè." Kiều Anh chun mũi.

Chính Quốc ngồi nghe họ nói qua nói lại cũng cười trừ. Hôm nay chắc cậu có bạn mới rồi.

Chính Quốc là một con người hay ngại và ít nói, do vậy nên cậu luôn ngại giao tiếp với những người bạn từ khi còn học cấp 2. Bạn bè chơi thân với cậu không được 3 tuần vì Chính Quốc cậu quá nhàm chán. Cậu chỉ học, đọc sách, thỉnh thoảng đi dạo nhưng đều 1 mình.

"Chúng ta làm bạn nhé!" Hòa Phú cùng Kiều Anh đồng loạt nói.

"Các cậu sẽ nhanh chán tớ thôi..." Chính Quốc cười trừ, cậu là một con người nhạt nhòa muốn chết.

"Bạn bè sao lại chán nhau được." Hòa Phú phủ nhận, y rất thích Chính Quốc đây.

Kiều Anh cũng gật đầu tán thành "Đúng vậy!"

"Vậy thì làm bạn cũng được." Chính Quốc ngại ngùng đáp.

"Tuyệt, tớ có thể hỏi bài Chính Quốc được rồi ha ha!" Hòa Phú sung sướng nói to.

"Thằng quỷ!" Kiều Anh cốc đầu y, mắng.

"Vào học thôi nào..." Chính Quốc nhẹ nhắc nhở, chuông kêu rồi.

______________

darlingtaegukluv!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net