05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Hanh mang gương mặt cau có bước lên ghế trước của xe, hắn thì bận tối mắt tối mũi như thế mà lão cha già của hắn lại lôi hắn đi uống rượu cùng bạn ông.

Thái Hưng ở ghế sau cũng chả vui vẻ gì mấy, rút điện thoại trong túi quần nhắn tin thông báo cho vợ.


"Ba, mẹ dặn chúng ta uống ít và về sớm!" Thái Hưng thuật lại tin nhắn vợ gửi, còn có thêm hai chữ 'về sớm'.

Kim Thái Bình tâm trạng vui vẻ, gật đầu coi như đã nghe, hướng người lên nói với tài xế:

"Cậu chạy đến quán X nhé."

Tài xế chưa kịp trả lời, Thái Hanh lập tức nói chen:

"Ghé qua tập đoàn trước đi."

"Cái thằng nhóc này!"

...

"Xong hết rồi đây" Kiều Anh soạn lại bài thi cho gọn gàng, thông báo một tiếng đã hoàn thành.

Hòa Phú và Chính Quốc bên này cũng đã cất gọn vào tệp đựng tài liệu.

Điền Chính Trung vui vẻ cất những tệp bài thi đã soạn vào cặp táp, miệng nói với ba đứa học trò:

"Đi ăn cùng ta nhé, coi như cảm ơn."

Chính Quốc chưa kịp từ chối, Kiều Anh và Hòa Phú dõng dạc "Vâng ạ." Trông họ có vẻ đói lắm rồi.

Giáo sư cười tươi, ông nhìn cậu Hòa Phú có vẻ rất sợ ông nhưng nói đi ăn thì cái sợ chả biết bay đi đâu mất rồi.

...

Ba cha con họ Kim và tài xế đã đến nơi trước, họ chọn ngồi trong phòng kín vì thích riêng tư.

Ở đây là một quán ăn không quá to cũng không quá nhỏ, nằm bên trong một con hẻm, trông có vẻ rất lâu đời. Không gian bên trong được bày trí theo hướng thiên nhiên, có rất nhiều hoa và cây cảnh, nhìn vô cùng mát mắt.

"Đồ ăn đến rồi đây." Vị chủ quán đích thân mang thức ăn đặt lên bàn, có vẻ ông Kim là khách vip.

"Cái lão Điền kia sao mà lâu thế, đồ ăn ra hết lượt rồi con chưa thấy mặt mũi đâu." Thái Bình trách sau lưng bạn thân

Thái Hanh tay cầm ipad xem hồ sơ, miệng nói một câu như chọc tức cha mình:

"Cả thế giới này ai cũng bận, chỉ có ba rảnh rỗi thôi."

Thái Hưng che miệng cười thầm, em trai hắn đúng là tàn nhẫn.

Ông Kim lườm thằng quý tử, đi uống một tí có sao.

"Đến rồi đây." Điền Chính Trung mở cửa phòng kín bước vào, theo sau còn có ba bạn nhỏ.

Điền Chính Quốc, Kiều Anh và Hòa Phú lịch sự cúi đầu chào mọi người, sau khi thấy ông Kim gật đầu cũng ngẩng mặt lên tiến về phía bàn ăn.

"Cái lão này ngủ ở đấy hay sao mà lâu thế." Thái Bình quở trách Điền Chính Trung.

Chính Trung cười xuề xòa đáp:

"Xin lỗi, xin lỗi nhé."

Thái Bình vẻ mặt như đang dỗi người yêu, không thèm đáp lại lời xin lỗi.

Điền Chính Trung nhìn vẻ mặt mà cười lớn, sau đó mở lời giới thiệu.

"Để tôi giới thiệu, đây là Chính Quốc, con trai tôi..."

Kim Thái Bình chen ngang, ông nhớ cậu nhóc học giỏi này :"Tôi biết tôi biết, là thủ khoa đây mà, tôi đã gặp nhóc này rồi."

"Còn đây là bạn của Chính Quốc." ông Điền nói tiếp.

"Cháu là Kiều Anh."

"Cháu là Hòa Phú ạ!"

Thái Bình gật đầu, sau đó ông cũng hướng tay về hai đứa con trai.

"Thái Hưng và Thái Hanh, là 2 thiếu gia nhà tôi, còn đây là cậu tài xế."

Ba người vừa được nhắc tên cũng nhẹ gật đầu chào hỏi.

"Chà, ăn thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi."

Cậu tài xế làm động tác rót rượu vào năm cái chén nhỏ. Ba bạn kia dù đã sinh viên nhưng trước mắt người lớn cũng không dám uống.

...

Chính Quốc và Hòa Phú bước từ nhà vệ sinh ra, đi đến bồn rửa.

"Tớ cứ tưởng chỉ có thầy trò chúng ta đi ăn thôi, ai ngờ còn có khách, tớ chả ăn được gì cả." Hòa Phú than thở

Chính Quốc cũng đồng tình, đồ ăn có vẻ không hợp khẩu vị của cậu lắm.

Hai người bước ra phía cửa thì đụng trúng Thái Hanh tiến vào, tay hắn đang cầm điện thoại thì rơi xuống mặt đất.

Thái Hanh cau mày khó chịu.

Chính Quốc giật mình lùi lại làm Hòa Phú đi theo phía sau đập mặt vào lưng cậu.

Thái Hanh định đưa tay xuống nhặt điện thoại thì Chính Quốc đã nhanh tay hơn. Cậu nhặt lên, phủi bụi, xem qua xem lại chiếc điện thoại có vỡ chỗ nào không.

Hòa Phú phía sau thắc mắc, "Sao vậy Chính Quốc?"

Chính Quốc không để vào tai, giơ chiếc điện thoại lên trước mặt hắn, cúi người 90 độ:

"Xi... Xin lỗi ạ"

Hắn hơi đơ, tay cũng nhận lấy điện thoại, bạn nhỏ đằng trước vẫn đang còn cúi người.

Hòa Phú hoang mang nhưng cũng cúi đầu theo bạn.

Thái Hanh nhìn một màn, gương mặt cũng giãn ra một chút:

"Không sao."

Chính Quốc hết cúi người, nói một câu tiếp

"Thật sự xin lỗi ạ, em...à.. cháu...cháu sẽ đền lại nếu như nó bị hỏng ạ."

Hòa Phú bụp miệng cười thầm, cháu cái gì mà cháu.

"Tớ ra trước nhé Chính Quốc." y nói xong cũng rời đi luôn, Chính Quốc chưa kịp trả lời nữa.

Thái Hanh thấy cậu càng ngày càng run người, hắn cười mỉm với cậu.

"Không sao đâu, tôi không thiếu điện thoại."

...

"Làm gì mà lâu vậy?" Điền Chính Trung hỏi cậu con trai nhỏ.

"D... Dạ không" Chính Quốc đang uống trà, hơi giật mình trả lời cha.

Thái Hanh nhìn cậu nhóc, thấy đáng yêu..

Kiều Anh và Hòa Phú đã đi mua kem và ra ngoài trước, bỏ lại Chính Quốc cùng người lớn, cậu ngại...

"Chúng ta về thôi, lão Kim say lắm rồi đấy." Điền Chính Trung nhắc, trông Kim Thái Bình sắc mặt đỏ lên vì rượu, ngồi còn không vững.

"Vậy, cháu xin phép đưa ba cháu về ạ" Thái Hưng nâng người cha, lịch sự nói với ông Điền.

"Ta cũng về đây!" Chính Trung gật đầu.

Tài xế và Thái Hưng đỡ Kim chủ tịch ra xe trước, ông Điền cũng đi theo, Thái Hanh phía sau, cuối cùng là Chính Quốc.

Hắn đang đi thì cảm giác có người giật áo, quay lại nhìn, thì ra là bạn nhỏ đáng yêu.

"A... Có thể, cho cháu..." Chính Quốc ngắc ngứ, cậu sợ chết đi được.

"Trông tôi già vậy à, mới 27 tuổi." Thái Hanh hỏi, hắn thấy cậu nhóc xưng cháu mà khó chịu quá.

Chính Quốc run lại càng thêm run

"Cháu...À ...e...em có thể xin số điện thoại hoặc add wechat không ạ,...nếu điện thoại có vấn đề..."

Bạn nhỏ chưa kịp nói xong, hắn đã dơ điện thoại ra trước mặt.

"Qr wechat của tôi."

Thật sự Thái Hanh không biết mình đang làm gì nữa, bình thường hắn không phải con người nhỏ mọn. Điện thoại cũng không có vấn đề gì mà...

Chính Quốc bất ngờ, cậu nghĩ đại ca trước mặt chắc không cho đâu, Chính Quốc cậu làm vậy cũng chỉ là lịch sự, không có ý gì...

"Qu... Quét rồi ạ"

"Ừm."

Tiếng Hòa Phú nói vọng vào phá tan bầu không khí ngột ngạt phía gần cửa.

"Chính Quốc, về thôi."

Bạn Điền Chính Quốc như được cứu, cúi người chào một câu rồi chạy nhanh đi, cậu không chịu nổi sự áp lực này.

"Dạ chào ạ."

Thái Hanh đi phía sau bật cười, bạn nhỏ này sợ hắn đến vậy sao.

Hắn thấy thích...

______________

darlingtaegukluv!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net