17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi chụp được một tấm ảnh ưng ý, Thái Hanh sải bước, đi đến chỗ của cậu.

Hắn im lặng không nói gì, chỉ đứng yên xem tranh.

Điền Chính Quốc cũng không làm phiền, không hỏi thăm gì hắn. Dù quen biết nhưng cũng chẳng thân tới nỗi tay bắt mặt mừng đâu.

Kim Thái Hanh ngày càng tiến sát về phía cậu, hắn hỏi:

"Nhìn em có vẻ rất chăm chú, em thích hả?"

Chính Quốc chỉ cười nhẹ, "Chỉ là, cảm giác muốn xem, không hẳn là thích ạ."

"Ồ."

Thái Hanh cũng ngắm nhìn nó, mặc dù là tranh phong cảnh rất rực rỡ nhưng nó vẫn mang đến cho người xem một nét đượm buồn khó tả.

Kì lạ thật. Nhưng là tranh nghệ thuật, chắc hẳn có ẩn ý của tác giả đằng sau.

"Em thấy nó như thế nào?"

"Hm... Phố đông đúc, đèn đỏ rực như cảnh ngày xuân, thế nhưng lại chẳng xuất hiện con người."

"Ừm."

Chính Quốc cũng thấy nó kì lạ, mà không biết kì lạ chỗ nào.

Cậu cũng không phải nhà nghệ thuật, bỏ đi vậy.

...

Sau một ngày sắp xếp và dọn dẹp, căn hộ mini của bạn Điền Chính Quốc đã hoàn thành.

Cậu đứng giữa nhà quay vòng tròn một lượt, rất đúng ý.

Căn hộ mini này do một tay Chính Quốc cùng gia đình sắp xếp lại. Vậy nên, Chính Quốc thích cực kì. Nhất là khu vực bếp vô cùng rộng, tha hồ mà trổ tài.

Còn có tủ sách rất rất lớn, Điền Chính Quốc thích nó nhất trong nhà!

Trời cũng trở chiều, Chính Quốc xách mông đi mua thức ăn về nấu. Cậu còn muốn đi mua thêm một số đồ trang trí nên đã hẹn Kiều Anh và Hòa Phú sau bữa ăn tối sẽ cùng đi.

...

Bạn Điền Chính Quốc đẩy xe hàng đi một vòng siêu thị lớn, xe của cậu chất đống các loại thực phẩm như thịt, rau và mấy túi bột mì cùng gia vị khác.

Chính Quốc chọn được thêm mấy gói mì và đồ ăn vặt, cậu đẩy xe sang mấy cái tủ lạnh lớn. Ngó qua ngó lại mấy hàng tủ rồi quyết định lấy mấy hộp kem cậu yêu thích.

Xong xuôi, cậu đẩy xe ra phía ngoài để thanh toán. Xách ba bốn túi to ra ngoài cửa, cậu cần bắt xe về.

Về đến nhà, cậu xếp những thứ mình đã mua cho dần vào tủ lạnh, cũng không còn sớm nên cậu quyết định hấp tôm tươi để ăn.

Lấy tôm ra, rửa sạch sau đó dùng tay và tăm nhỏ lấy chỉ tôm bên trong ra, cậu xếp từng con vào xửng hấp, cho thêm sả và gừng sau đó bật bếp để lửa vừa.

Chính Quốc ngồi ở bàn ăn lướt lướt điện thoại chờ tôm chín, phía ngoài có tiếng mở cửa.

"Xin chào, tớ có mua đồ ăn đến đây!"

Kiều Anh chạy vào bếp, hai tay giơ lên hai túi đồ to.

Hòa Phú đóng cửa cẩn thận sau đó cũng tiến vào bếp.

"Sao vào được hay thế?" Chính Quốc vẫn còn ngơ ngác nhìn.

Kiều Anh đặt đồ xuống bàn, ngồi đối diện, mắt long lanh nhìn Chính Quốc, "Lúc chiều cậu không để ý, tớ với Hòa Phú lén cài vân tay rồi nè."

"Bạn học Điền Chính Quốc sợ sấm thì tớ chạy ngay sang luôn!" Hòa Phú kéo ghế ngồi cạnh cậu.

"Tớ không sợ đến mức ấy đâu." Chính Quốc cười trừ, bọn họ coi cậu là em bé sao?

"Thôi đi, không phải chối, tớ từng thấy Chính Quốc run bần bật ở cửa phòng học ấy, tớ mà không quay lại thì..."
Hòa Phú chu môi phủ nhận, y hôm đó mà không quay lại tìm Chính Quốc có mà cậu nằm ngất ra đó luôn.

Kiều Anh lén lút từ đằng sau, dùng hai tay bịt mắt Chính Quốc lại, "Cho cậu xem cái này!"

Chính Quốc ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, cậu bạn Hòa Phú khiêng món đồ bí mật đặt lên bàn.

"Ta da!!!" Hòa Phú lột tấm bìa che đồng thời Kiều Anh cũng bỏ tay ra.

Điền Chính Quốc bất ngờ đến ngơ ngác, hai đứa bạn cầm lấy bức tranh, "Quà tân gia cho cậu đó. Thích không?"

Là bức tranh mà Chính Quốc đã ngắm rất lâu trong cửa hàng.

"C-cảm ơn... Hai cậu..."

"Bất ngờ lắm đúng không? Hì."

"Món quà lớn quá, tớ không nhận được đâu." Điền Chính Quốc ngại ngùng, giá tiền của nó thực sự không hề rẻ.

Hòa Phú nhếch mày, "Anh đây giàu mà, Điền Chính Quốc không phải lo gì đâu!"

Kiều Anh cũng gật đầu phụ họa!

"Vậy cảm ơn nhiều, tớ sẽ treo chỗ nào đó đẹp nhất trong nhà luôn!"

"Đừng khách sáo làm gì, anh đây không thiếu tiền ha ha."

Điền Chính Quốc bĩu môi sau đó cũng lại tủ lấy đĩa ra để bày thức ăn.

Hôm nay Kiều Anh mua pizza và mì ý đến cho ba người bọn họ, còn có thêm tôm của Chính Quốc nữa. Một bữa ăn đầy đủ.

Chính Quốc mở tủ lạnh lấy nước ngọt cậu vừa mua, rót ra cốc mời hai đứa bạn.

"Mì ngon quá." Hòa Phú kêu lên.

"Tí nữa ai rửa bát?

Đây là vấn đề nhạy cảm đó.

Ít nhất là với Hòa Phú.

...

Ba người bọn họ ăn xong xuôi, đang chơi kéo búa bao để quyết định xem ai rửa bát...

Kiều Anh ra giấy.

Chính Quốc ra giấy.

Hòa Phú ra... Búa!!

"Ha, rửa bát thôi nào!" Kiều Anh vui sướng quay qua cười Hòa Phú .

Chính Quốc cũng cười lớn lên còn Hòa Phú bên này mặt đen xì, y lủi thủi xếp đĩa bưng ra bồn rửa, đúng là xui quá đi mất.

Dọn dẹp xong, họ lại lượn lờ đi mua sắm.

Ba bạn sinh viên năm nhất dắt nhau vào trung tâm thương mại.

Kiều Anh chạy trước, tay lôi hai cậu bạn đi theo phía sau.

"Vào đây nhé." Chính Quốc chỉ vào một cửa hàng cây giả dùng để trang trí, Hòa Phú thấy vậy chạy vào trước, Kiều Anh cũng gật đầu đi theo.

Sau đó, ba người bọn họ đi hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng vào một phòng chụp ảnh lấy ngay.

Hòa Phú mặt đen như khỉ, y không thích mấy kiểu như này nhưng cũng vào theo hai người kia.

"Chính Quốc đeo tai thỏ đi, tớ đeo tai mèo còn Hòa Phú...đeo tạm mắt ếch nhá."

Ba người tạo đủ thể loại dáng, mãi mới chịu ra ngoài để đi về, không quên lấy ảnh vừa chụp.

"Cái này nhét vào ví nhé, giữ gìn cẩn thận!" Kiều Anh giơ tấm ảnh vừa chụp.

Hòa Phú cũng cầm nó lên theo, bảo:

"Là kỉ niệm đấy!"

Ba người họ cùng cười lớn gật đầu, hôm nay đi chơi rất vui.

Và Chính Quốc cũng mua thêm được nhiều đồ đẹp cho căn nhà nhỏ của mình.

Thích lắm!

...

Kim Thái Hanh quay lại cửa hàng nội thất, nói với cậu bạn:

"Tôi muốn mua bức tranh treo ở gian số ba."

Cậu bạn ái ngại nhìn hắn, "Bức đó vừa bán chiều nay rồi. Bản đặc biệt nên chỉ có một cái đó thôi."

Kim Thái Hanh, "..."

______________

darlingtaegukluv!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net