22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi ấy..."

...

Chính Quốc không dám đối mặt, ngại ngùng quay mặt đi, Kim Thái Hanh ánh mắt trìu mến nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngại ngùng, bàn tay to lớn đưa lên chạm vào.

"Chính Quốc à..."

"..."

"Anh thích em."

Thích em từ khi chạm mắt, thích em cười xinh,...

Kim Thái Hanh thích Điền Chính Quốc!

Chính Quốc không nói gì, thay vào đó quay mặt nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trà của hắn...

Cậu không biết nên trả lời như thế nào

"Chính Quốc có thích anh không?"

"C-cho em thời gian!"

Để có thể biết rằng, cậu có thích hắn không...

"Anh muốn nói, rằng anh sẽ không chờ nữa..." Kim Thái Hanh đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của cậu, bàn tay to lớn dần dần xoa xuống gò má hồng rồi vuốt xuống khung xương hàm, đỡ lấy nó.

Chính Quốc mắt nhìn thẳng vào hắn, hai chân run run đứng không vững, chỉ biết dựa vào bức tường đằng sau.

"E-em sẽ tìm anh sau!"

Bàn tay nhỏ vò chặt vạt áo bông đến toát mồ hôi, đôi môi mấp máy, trong lòng cậu bây giờ cảm giác vô cùng rạo rực và mơ hồ. Cậu không biết nên trả lời như thế nào và không biết tình cảm của bản thân dành cho người trước mắt.

Kim Thái Hanh không nói gì nữa, khuôn mặt dần dần tiến lại áp sát vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu, bàn tay khẽ nâng khuôn mặt của Chính Quốc, đôi môi dần dần...

Hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.

"Anh chỉ chờ nốt lần này thôi!"

Dứt câu, hắn liền thả cậu ra.

Điền Chính Quốc bị dọa sợ, vội chạy đi mất.

Kim Thái Hanh vuốt cằm, cười thầm.

Đáng yêu thật đấy!

...

Điền Chính Quốc luôn ngại ngùng khi ở gần hắn...

Cảm xúc chưa từng có khi gần một ai khác ngoài Kim Thái Hanh...

Rốt cuộc là như thế nào đây?

...

"Này, Chính Quốc, bị sao vậy?"

Suốt từ khi tới phòng cây lạc bộ diễn xuất đến giờ, Chính Quốc cứ mơ mơ màng màng ngồi một chỗ. Hòa Phú và Kiều Anh không khỏi thắc mắc.

"À không có gì." Chính Quốc giật mình quay người nhìn, rồi mỉm cười trả lời với bọn họ.

Lúc này, một đàn anh trong câu lạc bộ tới bắt chuyện.

Một người con trai cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, và... Đôi mắt xám của anh ấy rất nổi bật.

"À, để mình giới thiệu, anh ấy là chủ tịch câu lạc bộ mình, tên Alex Trương, học năm 3. Anh ấy nổi tiếng lắm ấy." Kiều Anh giới thiệu.

"Chào em."

Chính Quốc và Hòa Phú cũng gật đầu.

"Mắt của anh màu xám là đeo len ư?" Hòa Phú tò mò

Đàn anh xoa xoa gáy tóc, nheo mắt cười.

Kiều Anh a lên một tiếng, "Anh ấy là con lai đấy."

Hòa Phú ồ lên.

Chính Quốc nhìn vào đôi mắt ấy, tình cờ đàn anh cũng nhìn thẳng vào mắt cậu. Bốn mắt chạm nhau đầy ngại ngùng, Chính Quốc quay đầu không nhìn nữa.

"Chính Quốc này, em chưa có người yêu nhỉ?" Chàng con lai nhẹ nhàng hỏi.

Có vẻ như anh đã ấn tượng với Điền Chính Quốc. Dường như anh chưa bị từ chối bao giờ nên đã hỏi thẳng cậu.

Chính Quốc cười cười lắc đầu.

"Vậy... Cho anh một cơ hội được không?"

Điền Chính Quốc được tỏ tình lần thứ 2 nhưng lần này khác hẳn với sự ngại ngùng ban nãy.

"Em nghĩ chúng ta không thích hợp!"

"Chúng ta chưa yêu nhau sao em lại nghĩ rằng không thích hợp?"

"Vì em không thích anh ạ." Bây giờ và cả sau này cũng không thích anh đâu.

"Anh vẫn sẽ cố gắng." Đàn anh ra giọng quyết tâm.

Chính Quốc cầm cặp sách rồi đứng thẳng dậy, buông một câu nói rồi đi thẳng.

"Không có kết quả đâu ạ."

Cậu cảm thấy đàn anh này có vấn đề gì đó. Chỉ mới gặp cậu lần đầu đã nói muốn yêu cậu. Kì lạ hết sức!∆

....

Chính Quốc cùng với Kiều Anh đang bàn luận về một vấn đề nhỏ ở bàn gỗ sau trường.

Câu lạc bộ của diễn xuất của Kiều Anh tham gia một cuộc thi ở thành phố, Kiều Anh trong vai nữ chính, là một chủ cửa hàng đồ ngọt, cô muốn Chính Quốc dạy cho cô làm một vài loại bánh ngọt đơn giản.

Cầu kì như vậy vì đây là dự án lớn đầu tiên của Kiều Anh, Chính Quốc không ngại đồng ý. Dù sao cũng không vướng bận điều gì.

Hòa Phú ngồi nghe hai con người kia nói cái này cái kia, miệng ngáp liên tục, cứ gục xuống bàn rồi lại ngồi dậy nghiêm chỉnh.

"Này, tớ đói lắm rồi!!!" Hòa Phú than thở.

Chính Quốc không màng đến lời y, vẫn tiếp tục bàn luận, "Làm đồ ngọt Trung Quốc không thì cũng khá bình thường thôi. Tớ nghĩ nên tạo một cái gì ấn tượng hơn, ví dụ như đồ ngọt của các nước khác ở Châu Á chẳng hạn."

Kiều Anh gật đầu đồng tình.

"Quyết định sau vậy, giờ đi ăn trưa!"

"Tuyệt!"

Chính Quốc cùng hai người bạn xách cặp rời khỏi bàn gỗ.

Nhắc đến đồ ngọt làm cậu nhớ đến vị của loại bánh mà cậu đã từng ăn...

Điền Chính Quốc nhăn mày, bánh đó...

Là bánh Kim Thái Hanh mua cho cậu, hôm ở công ty!!!

Rồi cậu lại nhớ đến... Lúc cậu đút bánh cho hắn, hắn nắm lấy cổ tay cậu.

Lại suy nghĩ tiếp đến cái lúc hai người trong thư viện, Kim Thái Hanh cũng nắm cổ tay cậu...

Xì! Điền Chính Quốc gõ vào đầu mình một cái.

Không nghĩ đến nữa! Không nghĩ đến nữa!!!

_______________

k bic nua, có vội quá k anh Thái Hanh ơi...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net