Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh không thúc giục anh, ngược lại Phác Trí Mân không biết phải trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, bên kia điện thoại vang lên tiếng thủy tinh rớt vỡ.

Phác Trí Mân thấp giọng nói: “Cúp…. Cúp máy.”

Nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại, anh cầm điện thoại ngu ngơ vài giây, sau đó chạy nhanh xuống lầu.

Ở đầu dây bên này, Phác Thái Anh đột nhiên cũng bị mơ hồ theo cảm xúc và giọng nói của anh.

Cô còn chưa nói gì mà, chẳng lẽ anh có chỗ nào không thoải mái sao?

Phác Thái Anh ném điện thoại di động lên giường, cẩn thận nhớ lại sự tình, dường như không có gì đặc biệt…. Đợi chút, cuối cùng có tiếng động gì đó.

Cô suy nghĩ một hồi lâu, có khả năng là chuyện gia đình Phác Trí Mân.

Dựa theo tình cảnh tối hôm qua, thì chuyện này cô không có quyền can thiệp vào, Phác Thái Anh tùy tiện thu dọn ít đồ, lúc đi lại quên tắt điện thoại.

Trường tư nhân Gia Thủy không cho phép mang di động vào trường, mặc dù cô có thể lén mang vào, cũng sẽ không bị bắt, nhưng sắp tới gần ngày thi đại học rồi, làm bài tập còn tốn nhiều thời gian hơn.

Dì Tôn lên lầu quét dọn phòng ngủ Phác Thái Anh: “Đi hả con?”

“Dạ.”

“Đi đường chú ý an toàn nhé.”

“Dạ.”

Bóng dáng Phác Thái Anh dần dần biến mất, lúc này dì Tôn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, giường ngủ tự dưng rung lên, dì Tôn phát hiện ra di động nằm dưới chăn.

Mới vừa cầm trên tay, di động đột nhiên rung lên một cái, màn hình sáng lên, dì Tôn thuận miệng nói: “Về trường rồi cũng quên tắt máy nữa.”

Dì Tôn trực tiếp tắt điện thoại di động, cẩn thận đặt lên bàn.

~

Lúc Phác Trí Mân chạy tới phòng khách, quả nhiên thấy ba mẹ đang đứng giằng co không ai nói với ai lời nào.

Lục Dược Minh đưa lưng về phía anh: “Tôi khuyên cô nên sớm ký tên đi.”

Vương Tử Diễm túm lấy tóc mình, rống to: “Anh đừng có nằm mơ! Ký tên để cho anh ở một chỗ với con đàn bà kia hả? Đừng có đắc ý!”

Bà tiện tay gạt đổ món đồ thủy tinh trên bàn xuống vỡ tung tóe.

Phác Lục Minh tức giận đến đỏ hết mặt mũi, xoay người muốn đi, đúng lúc thấy Phác Trí Mân đứng ở đó, vẻ mặt rất lúng túng.

Đây là đứa con trai ông vừa thích lại không thích.

So với Lục Vũ, thì thành tích của Phác Trí Mân xuất sắc hơn, nhưng tính cách thật sự khiến ông lo lắng, hơn nữa lại còn nói lắp… Trước đây rõ ràng không có như vậy.

“Mân Mân , ba đi trước.” Phác  Lục Minh bối rối một lát, nói với anh.

Phác Trí Mân mím môi thật chặt, cũng không có phản ứng gì, giống như không thèm đếm xỉa đến ông, mà trực tiếp ngồi chồm hổm xuống thu dọn những mảnh vỡ thủy tinh.

Dì giúp việc trong nhà đã sớm nghỉ việc, nên trong nhà chỉ còn hai mẹ con Phác Trí Mân.

Phác Lục Minh thấy bộ dạng này của anh, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, ông sải bước rời đi, đóng cửa “Rầm” một cái.

“Mân Mân, mẹ chỉ còn có con.” Vương Tử Diễm lẩm bẩm.

Bà ngồi bất động trên đất, vẻ mặt bi thương, thường ngày đầu tóc chải chuốc gọn gàng, mà bây giờ lại rối bù ỉu xìu.

Phác Trí Mân ném tất cả mảnh vỡ tủy tinh vào thùng rác, đi đến bên cạnh bà, ôm lấy bà, rồi vỗ vỗ thấp giọng nói: “Mẹ, ly…. Ly hôn đi. Hai…. Hai mẹ con mình ở với nhau.”

Vương Tử Diễm không nói gì, đầu tựa lên bả vai Phác Trí Mân.

~

Lúc Phác Thái Anh đến phòng học đã bốn giờ chiều.

Cũng sắp đến giờ tự học rồi, phần lớn học sinh trong lớp đều đua nhau gần sát giờ mới đến, ngược lại cô đến hơi sớm, ngay cả Tô Khả Tây cũng chưa tới.

Liên tục gặp hai chuyện không vui, khiến tâm tình Phác Thái Anh khó chịu, cô bực bội giải đề thi đến một nửa trang sau thì ôm bóng rổ đi ra sân bóng rổ.

Sân bóng rổ ở sân thể dục bên kia, chủ nhật vẫn có không ít nam sinh đến sớm, cũng có một vài tốp ba tốp năm đi tản bộ trên sân trường.

Có vài học sinh đang chơi ném bóng, cười đùa vui vẻ.

Phác Thái Anh không quấy rầy bọn họ, đứng ở một bảng bóng rổ cách đó không xa, chuẩn bị xong tư thế ném bóng, bóng rổ được ném lên không trung, cong một đường vòng cung hoàn mỹ, rơi chính xác vào lưới.

Tâm tình cô tươi tốt lên không ít.

Những người đứng gần đó thấy vậy đều dừng lại thảo luận: “Có phải kỹ thuật của chị Nhân lại giỏi hơn trước rồi không?”

“Quả bóng vừa rồi rơi vào rổ quá đẹp, nếu là nam sinh thì ngon rồi.”

“Người ta không phải là nam sinh cũng có thể quăng cậu xa tám trăm mét, cậu mà dám đứng trước mặt Phác Thái Anh nói như vậy, không chừng còn bị Phác Thái Anh đánh cho sưng mặt.”

“Không phải, ý tớ là…. Nam nữ khác nhau thôi.”

Có một nam sinh quan sát tỉ mỉ, thấp giọng nói: “Có vẻ tâm tình chị Thái Anh không tốt, chúng ta qua đấu một trận với chị ấy, thoải mái một chút.”

~

Phác Đường Minh vừa vặn đứng ở trước cổng trường thấy Phác Trí Mân đang đi từ từ tới, anh ta phất tay: “Cũng đi đến ký túc xá hả.”

Phác Trí Mân ôm sách, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc Phác Trí Mân đến gần thì Phác Đường Minh mới phát hiện ra trên tay anh có dán băng keo cá nhân: “Sao vậy? Bị thương à?”

Phác Trí Mân giấu ngón tay đi, bình thản nói: “Không…. Không có gì.”

Thấy anh không muốn nói, Phác Đường Minh cũng không hỏi thêm.

Hơn nữa nam sinh bị chảy máu đứt tay cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, Phác Đường Minh không có suy nghĩ nhiều, lập tức quên ngay vấn đề này, hai người cùng nhau đi về ký túc xá.

Ký túc xá nam nằm tách biệt ở sâu bên trong khuôn viên trường, phải đi qua sân thể dục. Từ ban công có thể thấy rõ ràng, mà từ sân thể dục cũng có thể thấy được ban công các phòng, cùng lắm chỉ có cửa kính bảo vệ.

Đi ngang qua sân thể dục, thấy một tốp đang chơi bóng rổ, Phác Đường Minh không tự chủ được dừng lại, vừa nhìn một cái đã phát hiện ra người quen.

Trường học nửa tháng được về nhà một lần, mà ở trong trường thì thời gian rảnh rất ít, bình thường nam sinh cũng không có tiết bóng rổ, nên thời gian này chính là cơ hội duy nhất có thể thỏa sức chơi.

Phác Đường Minh vừa liếc thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức thúc thúc Phác Trí Mân: “Phác Thái Anh nhà cậu chơi bóng rổ lại rồi kìa.”

Phác Trí Mân nhìn về phía bên kia, chợt giật mình.

Cách tấm lưới, dưới ánh sáng trời chiều màu da cam ấm áp, Phác Thái Anh đang đứng đó, mái tóc dài giống như gấm vóc mềm mại, đường cong gò má tinh xảo, da thịt trắng nõn như tuyết, khóe môi mang theo ý cười như có như không.

“Nè? Phác Trí Mân?” Phác Phác Đường Minh phất phất tay, “Cậu đang nhìn gì vậy? Phác Thái Anh hả?”

Phác Đường Minh thuận mắt nhìn qua, phát hiện đúng là Phác Trí Mân đang ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh, sau vài giây Phác Đường Minh lập tức hiểu ra, chế nhạo nói: “Mê rồi hả? Phác Trí Mân cậu mà cũng bị mê hoặc sao.”

Phác Trí Mân vội vàng thu hồi tầm mắt lại, một lúc lâu sau lại lắc đầu.

Phác Đường Minh định đánh lên bả vai anh một cái, phát hiện đối phương quá cao nên đành thu tay lại: “Phác Thái Anh  chơi bóng rổ còn giỏi hơn nam sinh nữa, anh trai của cậu ấy ở trong đội bóng rổ thành phố, nghe nói từ nhỏ đã đi theo anh trai học bóng rổ.”

Phác Đường Minh ranh mãnh nói tiếp: “Cậu mới chuyển qua nên chắc chưa biết rõ, lúc trước có một anh lớp trên theo đuổi Phác Thái Anh, mà Phác Thái Anh dùng mọi cách để cự tuyệt đều vô dụng, thiếu chút nữa là ra tay đánh người đó rồi. Về sau Phác Thái Anh dùng bóng rổ để đánh cược mới cự tuyệt được. Bây giờ Phác Thái Anh không thèm để ý đến nữa, trong mắt cậu ấy không có nam sinh nào vừa mắt hết.”

Chỉ là từ năm cô học lớp 11, thì trở nên lợi hại hơn nhiều. Đánh nhau trốn học cái gì cũng có, nhưng kỳ lạ là thành tích hết lần này đến lần khác lại đứng nhất toàn khối.

Hơn nữa, Phác Thái Anh cực kỳ tự tin, tự tin đến mức không coi ai ra gì.

Phác Đường Minh chuyển chủ đề: “Nhìn bộ dạng của cậu chắc không biết chơi bóng rổ.”

Lúc còn ở nhà thì Phác Đường Minh đã nghe được chuyện người bạn ngồi cùng bàn với anh ta thật sự lợi hại.

Phác Trí Mân quay đầu lại, đúng lúc thấy Đường Nhân nhắm mắt hôn lên quả bóng rổ, mang theo chút thành kính khó hiểu, sau đó nhanh chóng tham gia vào chơi.

Trên thân thể cô tỏa ra ánh sáng màu vàng đẹp rực rỡ, rạng rỡ chói mắt.

Trên mặt Phác Trí Mân dường như có một luồng khí nóng chạy qua.

~

Sau một lúc hoạt động tay chân liên tục thì mồ hôi túa ra, Phác Thái Anh cởi áo đồng phục ra, chuẩn bị đi qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện thấy Phác Trí Mân đang đứng cùng với bạn học, cô ngạc nhiên mừng rỡ một chút.

Cô lập tức gọi to: “Phác Trí Mân !”

Sau khi gọi xong phát hiện cổ họng có chút khô, may thay cô có mang theo hộp sữa chua. Cô mở nắp ra uống một hơi, hoàn toàn không cần dùng tới ống hút.

Phác Trí Mân đứng ở cách đó không xa.

Anh thậm chí có thể thấy Phác Thái Anh ngửa đầu uống sữa chua, sữa chua màu trắng chảy tràn ra tới tận khóe môi cô, chảy xuống cằm, cuối cùng chảy tới xương quai xanh.

Phác Thái Anh mặc một cái áo T-shirt đơn giản hơi ngắn, lúc cô đưa tay lên, thì cái eo thon nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra, màu trắng của sữa chua thật khiến cho người ta có cảm giác miệng lưỡi khô đắng.

Phác Trí Mân mím môi dời tầm mắt đi chỗ khác.

Lúc anh quay đầu lại, chỉ thấy Phác Thái Anh nhíu mày, quăng hộp sữa chua vào trong thùng rác, hai cánh tay bám vào lưới, hai mắt cô sáng ngời.

Phác Thái Anh lén lút làm hình dáng miệng khi phát âm: Tiểu nói lắp.

Cũng giống như lần đầu tiên cô thấy anh vậy.

Phác Đường Minh đứng giữa hai người quan sát tới tới lui lui.

Trong khoảnh khắc đó, Phác Đường Minh dường như thấy Phác Trí Mân đang cười, nhưng một giây sau lại thấy anh trưng ra cái vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng khiến người khác muốn đánh.

Phác Đường Minh không hiểu, chẳng lẽ anh ta bị hoa mắt?

Phác Đường Minh cũng nhìn theo vào sân bóng rổ, trong lòng châm chọc: Nhìn từ lúc nãy đến giờ mà Phác Trí Mân còn chưa chán sao? Chẳng lẽ cậu ấy không nhẫn tâm bỏ đi.

Phác Trí Mân thấy có vài nam sinh đi tới chỗ Phác Thái Anh.

“Chị Thái Anh, chơi thêm chút nữa đi.” Các nam sinh cười nói hì hì, chơi bóng rổ cùng với cô thật sự rất sảng khoái.

“Đợi chút.” Phác Thái Anh Nhân trả lời lại, rồi vẫy vẫy tay với Phác Trí Mân.

Cô đang nghĩ tới chuyện đi tìm Phác Trí Mân, cũng muốn hỏi rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh như muốn đi về ký túc xá, nên cũng không tiện đi qua.

Mặc dù cô có thể trà trộn đi vào cũng được.

Sau khi vẫy vẫy tay với anh, cô xoay người bắt đầu chơi bóng rổ với vài nam sinh, động tác lưu loát nhanh nhẹn, biểu lộ sự thoải mái khi chơi, cách mấy giây đã có thể ném được bóng vào rổ.

Sau đó cô đập tay cùng với bọn họ, cười tươi như hoa.

Phác Trí Mân cau mày, mặt mày trở nên lạnh nhạt, nghiêng đầu trực tiếp đi về phía ký túc xá.

Phác Đường Minh hoàn hồn, bạn ngồi cùng bàn đã đi được một đoạn rồi.

Anh ta đuổi theo, la lớn: “Chờ tớ với! Cậu là Phác Trí Mân chứ có phải là Phác Nhanh đâu, sao đi lẹ quá vậy? Đừng ỷ có chân dài rồi đi không chờ tớ!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net