12. Kook nhớ Tae lắm Tae có nhớ Kook không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Jimin định lái xe thẳng vào đại sảnh thì bị bảo vệ chặn lại.

   - Cái quái gì? Sao vào nhà thôi mà phiền phức vậy hả? Có biết bổn thiếu gia là ai không mà dám chặn đầu xe tôi?

   - Jimin sao dừng vậy? Không đi nữa hả?_ Jungkook thắc mắc lắm à nha. 8h trời đã tối nhưng Kim gia đèn đóm sáng trưng, Jungkook nhìn rõ mọi thứ qua cửa kính ô tô. Cậu thấy chỗ này nhìn cứ quen quen nè, nhất là cái cây mộc lan bên kia kìa.

   - Thiếu gia, xin hãy đợi một chút._ Bảo vệ không biết thân thế của Jimin, đành phải liên lạc với quản gia hỏi ý kiến. Vì sao phải hỏi ý kiến à? Vì bây giờ tâm trạng chủ nhân rất rất kém, tự ý quyết định lúc này là việc vô cùng nguy hiểm.

   Chỉ hai phút sau, lão quản gia nhanh nhẹn đi tới, lịch sự mở cửa xe cho Jimin. Lão đương nhiên biết vị thiếu gia này là ai.

   - Không biết muộn thế này Park thiếu đến có việc gì không?

   Jungkook nghe thấy giọng lão Kang, hớn ha hớn hở hét lớn.

   - Chú!!!! Chú ơi chú, Kook nè Kook nè!! Kook ở đây nè!!!

   Lão Kang giật mình sững sờ, sau đó vội vàng vòng sang mở cửa xe cho Jungkook.

   - Chú!!_ Jungkook vui vẻ lắc lắc tay lão Kang. _Sao chú ở đây a? Kook gặp chú vui ơi là vui a~

   - Jungkook à... Mau.. Mau báo cho chủ nhân, Jungkook về nhà rồi!!

   Jungkook mờ mịt. Về nhà rồi?

   - Chú ơi Kook về nhà rồi sao?

   - Đồ ngốc này..._ Lão Kang đau lòng vỗ vỗ bàn tay Jungkook_Vào tìm Taehyung đi, cậu ấy rất lo cho cháu đấy.

   - Tae a ..._ Jungkook nhớ đến Taehyung thì chạy bắn đi, vội đến mức suýt vấp ngã, bảo vệ hốt hoảng chạy theo sau.

   Taehyung trong nhà cũng không khá hơn. Nghe bảo vệ nói Jungkook đã về đến nhà, anh đầu óc trống rỗng, mang trái tim đang căng chặt chạy xuống. Một thân ảnh bé nhỏ như tên bắn lao thẳng vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy Jungkook, vùi mặt vào cần cổ cậu, cảm thụ sự tồn tại của Jungkook. Kookie của anh ở đây rồi, tâm can bảo bối thực sự đang ở trong vòng tay của anh rồi.

   - Tae Tae... Kook... ngộp thở a._ Taehyung siết Jungkook có chút đau.

      Taehyung buông Jungkook ra, nhìn cậu thật lâu. Trái tim vừa buông lỏng xuống, tức khắc anh có xúc động muốn đánh cho nhóc con này một trận. Lần này anh thật sự rất tức giận! Cậu dám ra khỏi nhà mà không có sự cho phép của anh, còn không có ai đi cùng!

   - Tae a Kook nhớ Tae lắm Tae có nhớ Kook không?_ Jungkook cũng nhìn lại Taehyung, rồi đột nhiên lại ôm lấy anh, dụi dụi mặt vào ngực Taehyung.

   Lời này của Jungkook triệt để đánh bay cơn giận dữ chưa kịp phát tác của Kim Taehyung. Anh thở dài, ấn Jungkook ngồi xuống ghế bắt đầu kiểm tra. Lúc này Jimin đi vào cùng với lão Kang, vẻ mặt thông suốt mọi chuyện.

   - Ít nhất cũng nên cảm ơn em chứ nhỉ, vị hôn phu!_ Jimin thoải mái tự nhiên ngồi xuống phía đối diện.

   - Là em đưa Jungkook về sao? Cảm ơn._ Taehyung lịch sự đứng dậy cảm ơn. Park Jimin và anh có quen biết, nhưng cũng chỉ xã giao, không đến mức quá thân thiết.

   - Bây giờ nên giới thiệu thế nào nhỉ? Giới thiệu em là vị hôn thê của anh, hay giới thiệu Jungkook là người yêu của anh?_ Park Jimin rất vui vẻ trêu chọc một câu.

   - Park Jimin, đây là người yêu tôi, Jeon Jungkook. Việc đính ước của chúng ta, tôi cho rằng em cũng nên có suy nghĩ giống tôi._ Taehyung nắm lấy tay Jungkook.  Jungkook thì cứ vô tư liến thoắng kể.

   - Lúc chiều Kook không thấy Tae xong Kook khóc í, xong Jimin đưa Kook đi ăn Tae ạ. Jimin tốt í Tae nhờ~

   Jimin không khỏi cảm thán một câu.

   - Thực sự quá đáng yêu rồi... Mà em nói này, anh trông người yêu kiểu gì mà để nhóc một mình lang thang rồi khóc lóc giữa đường lớn thế?

   - Là sơ suất của tôi. Một lần nữa rất cảm ơn em. Còn chuyện kia...

   - Em sẽ nói với ba mình không đồng ý, anh đừng lo. Chăm sóc bé con tốt một chút đi kìa.

   Bình thường, chẳng ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Kim Taehyung, nhưng hôm nay là Jimin mang được Jungkook về, Taehyung tâm tình thả lỏng một chút cũng đại khái cho qua.

   - Thực ra em cho rằng dù sao vẫn phải kết hôn, chi bằng chọn một người môn đăng hộ đối, tất nhiên anh là sự lựa chọn tuyệt vời nhất. Nhưng mà, haiz, ai bảo nhóc con này đáng yêu như vậy hả?_ Jimin vẫy vẫy Jungkook. Bé con rất nghe lời chạy qua ngồi cạnh Jimin.

   - Kim Taehyung, có bán lại không?_ Jimin mặt rất gợi đòn thành thật hỏi một câu.

   - Chú Kang, giúp cháu sắp xếp cho người đưa Park thiếu về. Muộn thế này Park thiếu đi một mình thật không an toàn.

   Taehyung bế Jungkook lên, không quên dạy cậu.

   - Kookie, mau chào.

   - A Kook chào Jimin nha, mai Jimin lại đưa Kook đi ăn thịt nướng nha~

    Jimin shock văn hóa. Đồ nhỏ nhen Kim Taehyung!!

________________

   Taehyung tự mình ôm Jungkook đi tắm, lau khô người, mặc quần áo, rồi sấy tóc cho cậu. Cả quá trình Jungkook kể với anh chuyện đã xảy ra, bao gồm cả việc Jimin thế này Jimin thế kia, Taehyung thì vẫn im lặng. Jungkook bình an về nhà là tốt rồi.

   -  Jimin siêu cực Tae ạ, siêu như Tae í, Kook hỏi gì cũng biết nha.

   - Lúc đầu Kook sợ Kook khóc, xong Jimin dỗ Kook í, xong kết bạn nha, xong cho Kook sữa cơ.

   - Xong Jimin đưa Kook đi ăn thịt bò Tae ạ, Jimin nướng thịt giỏi lắm nha.

   - A  Jimin mua cho Kook con vịt mà Kook quên cầm mất rồi!! Tae ơi mai Tae bảo Jimin mang cho Kookie nha?

   - Ừ. Kookie, đi ngủ thôi.

   - Vâng ạ.

   Taehyung tắt đèn, nằm xuống ôm Jungkook, yên lặng nhắm mắt. Được một lúc, Jungkook cựa quậy, ngóc đầu nhỏ lên hỏi.

   - Ơ Tae ơi, không chúc ngủ ngon ạ?

   - Chúc Kookie ngủ ngon.

   - Vâng Kookie cũng chúc Tae Tae ngủ ngon nha.

   - Được rồi, em ngủ đi.

   Jungkook vẫn cứ không yên. A...

   - Tae ơi, không thơm thơm Kookie à?

   Taehyung nhìn khuôn mặt non nớt kề sát mình. Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu vào làn mi cong cong khẽ động của Jungkook, xinh đẹp như hai cánh bướm nhỏ. Đôi mắt to tròn long lanh chứa đựng một chút thắc mắc, một chút lo lắng.

   - Kookie không ngoan nên không được thơm thơm ạ? Tae bảo thế mà... hay hôm nay Kook thơm thơm Tae nha.

   Dứt lời Jungkook đưa hai cánh môi mềm mại lên hôn chụt một cái vào môi Taehyung. Taehyung thuận thế giữ lấy đầu Jungkook hôn sâu. Anh cạy hàm răng xinh của Jungkook, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ đang vội vàng trốn tránh. Nụ hôn chứa đựng tình yêu, nuông chiều cùng tâm sự. Taehyung nặng nề rời khỏi môi Jungkook, còn lưu luyến mút nhẹ một cái.

   - Kookie à..._ Taehyung thở dài.

   Anh phải làm sao với cậu bây giờ? Anh yêu cậu, là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tình cảm càng lúc càng lớn, càng ngày càng không muốn rời xa. Bảo bối của anh quá xinh đẹp, quá đáng yêu, cho nên anh chỉ muốn ích kỷ một mình thưởng thức, một mình chăm chút cho cậu, để thế giới của cậu chỉ xoay quanh mình mà thôi.

   Taehyung hiểu Jungkookie tính tình trẻ con tò mò ham học hỏi, thích bay nhảy, tìm tòi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh vô cùng phiền muộn. Jungkook bắt đầu hứng thú với thế giới xung quanh, lại thêm một Park Jimin chỉ đường dẫn lối cho cậu nữa. Jungkook hẳn là thích Park Jimin thân thiện tốt bụng rồi. Còn anh thì không thích điều này. Taehyung trong lòng khó chịu cực kỳ.

    Một ngày nào đó, nếu như, Jungkookie muốn rời khỏi vòng tay của anh, anh sẽ để cậu đi sao?

   Anh sẽ nỡ sao?

   - Sao Tae không nói a ?_ Jungkook khẽ gõ gõ lên ngực Taehyung.

   - Kookie à, anh yêu em.

   - Vâng, Kookie cũng yêu Tae Tae a ~

   - Em có hiểu yêu là gì không?

   Tất nhiên đáp lại Taehyung là vẻ mặt mờ mịt của Jungkook. Taehyung lại thở dài. Anh biết, cậu nói như vậy là bắt chước anh mà thôi. Trước đây Jungkook cũng có nói yêu anh, nhưng anh nghĩ đó có lẽ là sự ỷ lại của Jungkook đối với anh.

   Anh thích sự ỷ lại đó, nhưng lại cần tình yêu của cậu hơn.

   Kim Taehyung rất muộn phiền.

___________

   Sáng hôm sau, khi Taehyung và Jungkook đang cùng ăn sáng, Park Jimin phấn khởi vui tươi tung tăng đi vào, không quên chào hỏi.

   - Chào buổi sáng mọi người!

   Taehyung liếc mắt nhìn Jimin như muốn hỏi đến đây làm gì. Jimin kéo ghế ngồi xuống cạnh Jungkook.

   - Hôm nay em đến chơi với Jungkookie, không tìm anh. Anh cứ đi làm đi._ Rồi quay sang nói chuyện với Jungkook._ Cậu để quên con vịt trên xe mình, mang đến cho cậu rồi đó.

   - Kook cảm ơn Jimin nha. Kook mời Jimin ăn sáng.

   - Aiguu ngoan quá thôi ~~ _ Jimin nhéo nhéo cái má phúng phính của Jungkook cảm thán.

   Taehyung lau miệng, đứng lên dặn dò lão Kang vài câu, rồi gọi Jungkook.

   - Kookie, anh đi làm đây.

   - Vâng Tae đi nha, bye bye Tae nhaa ~

   Taehyung trầm mặc một lát, quay người bước đi.

   Jungkook có Jimin làm bạn, chơi đùa rất vui vẻ. Jungkook cứ lôi Jimin từ hết chỗ này đến chỗ kia trong " tòa lâu đài ", khiến Jimin giỏi nhất là chạy nhảy cũng phải mệt lử. Jungkook cũng có chút mệt, hai người nằm trên ghế thở phì phò.

   - Những thứ đó_ Jimin chỉ quanh, ý nói vườn hoa, xích đu và cái đình nhỏ hai người đang ngồi trong_ Đều là anh Taehyung làm tặng cậu sao?

   - Tae bảo thế mà. Chú cũng bảo thế. Chú bảo Kook đến đây như một mầm hoa hihii.

   - Oaa không biết là anh Taehyung si tình thế nha.

   Đột nhiên Jimin tiến sát đến Jungkook, bày ra khuôn mặt hít drama.

   - Thế hai người đã...hôn nhau chưa?

   - Thơm thơm á? Rồi nha. Nhiều luôn ấy._ Tiếc thương cho Jimin, gặp ngay " cao thủ " mặt dày. Xin lỗi cậu Park, trong từ điển của Jeon Jungkook chưa xuất hiện từ " ngượng ngùng".

   Kim Taehyung, anh dạy vợ ngay hai chữ này giùm tôi với!

____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net