MinTerm
2,385 105 2
"Nốt ruồi son bên gáy, chệch một chút về vai trái, là biểu tượng cho những người con gái nặng gánh gia đình."Dáng em lung linh tựa hoa đào, lại như vương vấn chút đào hoa. Mỗi một nét cười nghiêng nghiêng sau vành môi e ấp đều khiến người ta say trong men tình. Tóm tắt:Thịnh Quang vắt áo comple lên cánh tay, mỉm cười chào mấy người bạn cũ rồi rời khỏi bàn tiệc. Quán bar cao cấp mờ tối, bóng đêm xen lẫn với ánh đèn xanh đỏ dội thình thịch vào lồng ngực bằng thứ âm nhạc điên cuồng. Thế giới này tồn tại tuyến vị, tức là người ta sẽ nhìn nhận nhau bằng mùi. Và giờ đây, đủ thứ mùi vị, dẫu không cố tình, vẫn không ngừng phả vào khoang mũi ông. Sắc mặt vẫn như thường lệ, ông bước chậm ra cửa quán bar, rồi khựng lại. Càng đến gần cửa, mùi vị hỗn tạp ngày càng nhạt, nhưng lại có một cái gì đó, ngọt lịm như lưỡi câu, móc vào trong lồng ngực ông mãi chẳng chịu buông. Thứ mùi gần như không tồn tại, nhưng lại bám chặt lấy buồng phổi người ta nếu hít phải quá nhiều. Tầm mắt ông lần theo mùi hương đó, tìm đến một bóng dáng có phần quen thuộc đang ngồi ở một góc. Ông nhận ra người đó ngay. Chai soju vị đào vơi nửa trên bàn, váy quây đen ôm sát cơ thể. Tầm mắt em nhìn chới với vào khoảng không, đa tình mà mời gọi."Uống với tôi một ly nhé em?""Chú?"- Em hơi bất ngờ nhìn ông, rồi sau đó cũng mỉm cười gật đầu. Sau hai ly, một đôi cao gót đế đỏ nhẹ nhàng cạ lên cạ xuống chân ông. Rồi người đàn ông nghe tiếng em rủ rỉ."Thường người ta đến đây không chỉ để uống, có đúng không nhỉ, chú ơi?"23.03.202…