ThanhCa1
Nước mắt

Nước mắt

5 2 2

Không ai thương tiếc cho cuộc đời anh . Tại sao đến em họ cũng cướp đi mất , số phận đã thương lòng đưa em tới bên anh . Có chết ! Anh cũng giành lại ... - Trần Đăng Khoa mày điên rồi , vì con nhỏ đó mày hoá điên rồi . - Đúng ! Tôi điên thì đã sao , mấy người cướp đi cuộc đời của tôi còn chưa đủ sao . Lý do duy nhất để tôi tồn tại cũng cướp đi ! . Thử hỏi với mấy loài súc sinh có khác là bao . Hai người bị sỉ nhục giận tím mặt , không gian trở lên vô cùng hỗn độn . - Nuôi mày khôn lớn , đủ lông đủ cánh để về mày đáp lễ bố mẹ mày như thế à . Cậu ngước mặt lên trời cố gắng kìm nén , bàn tay bấu chặt vào da . Cuối cùng không kìm được , khoé mi lăn dài một giọt nước mắt . - Thử hỏi mười bảy năm qua đã bao lần ông bà nuôi tôi một ngày. Bà sinh tôi ra vứt đứa con còn đỏ hỏn ở ngoài bụi cỏ . May mắn tôi được người ta nhặt về cứu lấy một mạng . Sau khi về bà bỏ mặc tôi nhịn đói nhịn khát , sống với bà tôi không bằng một con chó . Bà lên nhớ tôi không hề muốn được sinh ra . Cũng chưa một ngày nào muốn sống . Bà sinh tôi ra phải có trách nhiệm và nghĩa vụ . Thử hỏi có một người làm cha mẹ nào tàn nhẫn như ông bà không ...!!!.- Hạ Linh em đang ở đâu , em đừng bỏ tôi một mình . Tôi đau đớn lắm , xin em ! Tôi cầu xin em đừng bỏ rơi tôi một mình !!!. Không có em tôi không sống nổi , em là giới hạn chịu đựng cuối cùng của tôi ....…