co_con_meo_nam_an_co
34 1 4
Câu chuyện về hành trình ôm vợ về nhà của cậu cả nhà phú hộ và cô hai nhà quan. Một mối tình chậm rãi để cậu cả ôm trọn trái tim người thương về nhà. Trích đoạn:"Thế cô hai thích hoa sen lắm à?" Cậu cả nhìn qua bó sen tươi còn hương thoang thoảng, ánh mắt tò mò."Dạ cậu, hoa sen nhìn vừa đẹp vừa có ích. Không chỉ để trưng mà còn dùng làm trà nè, làm đồ ăn nè. Dường như cả cây sen đều có ích nên tôi thích lắm, với cả không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy chúng thì tôi lại cảm thấy giống cậu lắm." Cô hai vuốt một búp sen và nói, ánh mắt chăm chú vào cánh hoa trắng muốt. Vài sợi tóc đen lòa xòa bên vai, nụ cười bẽn lẽn khiến nhịp tim ai đó lỡ mất một nhịp. Nắng mai lấp ló sau rặng tre khiến cậu chói mắt nhưng không vì vậy mà mải mê nhìn nụ cười kia. "Vậy sao? Em nói chúng giống tôi, vậy là em cũng thích tôi như thích những bông sen ấy đúng không?" Cậu cả cười ranh mãnh, ánh mắt không rời khỏi đôi má phớt hồng trong phút chốc, trong lòng cậu như dâng lên cảm giác sung sướng và ngọt ngào, vị ngọt còn hơn cả thứ kẹo mạch nha bà cậu làm. Không đợi cô trả lời, cậu vòng tay, khoác lên đầu cô hai chiếc áo đối khâm của mình rồi cột dây ngay cằm cho cô. "Được rồi, em không nói thì tôi cũng tỏ lòng em mà." Cậu cười lém lỉnh, để lộ ra chiếc răng khểnh mà cậu thường giấu đi.…