isoraS2
Một Thời Để Nhớ, Một Người Để Yêu

Một Thời Để Nhớ, Một Người Để Yêu

192 19 19

Trần Thanh Thanh nhặt một chiếc lá phong đỏ rơi trong gió, đưa nó lên che khuất đi ánh mặt trời, trông như chiếc lá đang tự mình toả ra ánh sáng vậy. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ con người cũng như vậy, chỉ khi gặp được ánh mặt trời của chính mình, thì ngay cả bản thân chỉ là một chiếc lá tầm thường trong muôn ngàn chiếc lá khác, thế nhưng lại như có thể toả ra ánh sáng của riêng mình. Gió bỗng dưng thổi mạnh cuốn bay chiếc lá khỏi tay Trần Thanh Thanh, làm rối tung mái tóc dài của cô, cô nhẹ vuốt lại mái tóc của mình, lại phát hiện người con trai đã đứng phía sau mình từ lúc nào, lặng lẽ ngắm nhìn. Hình ảnh cô phản chiếu trên đồng tử của anh, giống như cả thế giới đều thu lại chỉ còn là hình ảnh người con gái ấy, anh không tự chủ được mỉm cười ngây ngốc. Trần Thanh Thanh cũng cười lại với anh, bước nhanh về phía người con trai, trong ánh mắt của hai người chỉ có đối phương. Thanh xuân năm 18 tuổi của cô có anh, ánh mặt trời của riêng cô cũng chính là anh.…