[HUNHAN] [SHORTFIC] CHỜ ANH...

[HUNHAN] [SHORTFIC] CHỜ ANH...

9 0 1

[PREVIEW]24/12/2016... Hôm nay tuyết lại rơi trắng xóa cả một vùng, không một âm thanh cũng không một bóng người xung quanh. Chỉ còn lại đó, bóng dáng hai con người nhỏ bé đang cố lê những bước chân nằng nề ra khỏi cơn bão tuyết đang ập đến vô cùng dữ dội..."Lộc lộc, nắm lấy tay anh đi---nhanh lên!!!" Giọng nói ấy là của Thế Huân-người đàn ông của Lộc Hàm.Giữa cái lạnh tê tái của mùa đông, Thế Huân cứ vừa thở dốc, còn bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Lộc Hàm, chốc chốc lại dừng lại thở, rồi lại đi và cứ hai người họ cứ lê bước một cách vô định...Lộc Hàm mệt rồi, bàn tay cậu cứ từ từ buông khỏi Thế Huân vô thức. Bên tai cậu lúc này cứ văng vẳng một thứ âm thanh gì đó-"ù..ù"---Ùuuuu- nó đang lớn dần lên rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết, cậu biết rằng không phải là tai của cậu bị ù đi mà là một thứ khác, cậu bắt đầu sợ hãi, bồn chồn hơn---Cậu lo lắng ngước nhìn lên cũng chỉ thấy tấm lưng rộng lớn của Thế Huân, bàn tay rắn chắc của anh đang nắm lấy tay cậu cứ thế tiến lên. Rồi bỗng nhiên, Lộc Hàm cảm thấy thứ âm thanh ấy cùng với một đợt tuyết lạnh tràn đến chỗ mình, bất ngờ, nhanh gọn, dữ tợn, đợt bão ấy cuốn chặt lấy cậu:" THẾ HUÂN, CỨU EM!!!" cậu hét lên trong sợ hãi khi cảm nhận được tay cậu không còn hơi ấm nữa, tay cậu đã tuột khỏi Thế Huân tự lúc nào. Rồi cậu lịm đi , trong giây phút ấy cậu vẫn nghe thấy giọng nói của Thế Huân vang lên và hơi ấm quen thuộc :"Lộc...Lộ..c...". Sau đó tất cả những gì cậu nhớ được chỉ là bóng tối...…

(ĐN Diabolik Lovers) MOTHER

(ĐN Diabolik Lovers) MOTHER

1,679 134 2

Nàng đã từng được làm người, từng được sống như một con người, từng được trải nghiệm mọi thứ từ con người... Vậy nhưng, nó lại không có bất cứ ý nghĩa gì với nàng.Nàng không hề biết bản thân mang trong mình một nửa dòng máu ma cà rồng của người cha,Và nàng cũng chưa một lần được biết người đàn ông được gọi là "cha" đó như thế nào.Mẹ nàng có tên là Yui, một người phụ nữ xinh đẹp và năng động. Cả hai đã từng chung sống trong một tổ ấm hạnh phúc, nhưng chưa bao giờ nàng thấy mẹ nhắc tới người cha quá cố của mình. Nàng từng hỏi, nhưng mẹ nàng không trả lời. Bà chỉ lắc đầu im lặng, rồi nhìn về một khoảng trời phương xa nào đó.Nhưng nàng vẫn chưa từng bỏ cuộc.Và ông trời đã cho nàng cơ hội để tìm thấy sự thật.Nàng quay trở về quá khứ, tìm hiểu về cuộc sống trước đây của mẹ và cha. Nhưng thời điểm có chút nhầm lẫn, điểm hạ cánh lại thêm vấn đề.Nàng được hạ sinh thành một người phụ nữ mang cái tên Cordelia, công chúa quỷ ma mị, yêu kiều nhưng tàn nhẫn. Nàng - người con gái mới ngoài hai mươi, bỗng trở về quá khứ trở thành một bà mẹ với ba đứa con ruột cũng đủ mệt, lại còn thêm nhiều cái đuôi nữa bám theo. Từ bao giờ, quá khứ đã thay đổi, tương lai cũng nối theo sau mà biến dạng...Không lẽ, ở thời tương lai ấy nàng sẽ không thể tồn tại ?Giá như, ông trời chưa từng cho nàng cơ hội tìm kiếm sự thật...[ Định mệnh cho ta được gặp nàng, nhưng mãi mãi không cho nàng thuộc về ta. ]…

Tiểu thụ

Tiểu thụ "mông cong"! Về đây với em nào! - Nhím Envy

9,162 243 19

Tôn Hạ Giáng Ly là cô trò nhỏ ngờ nghệch,cô luôn mong sẽ có một tuổi thơ màu hồng trôi qua trong êm ấm. Ngày ngày đến lớp học hành, trưa đến về nhà với bố mẹ, kiếm lấy một người bạn trai để chiều chiều đưa đón.Nhưng cuộc sống của cô bỗng chốc bị đảo lộn khi một ngày kia, một người đàn ông bước chân vào cuộc đời cô, làm nó xoay chuyển đến cô cũng kinh hãi.Trình Quân Lập - anh là giáo viên của Giáng Ly, với cô trò nhỏ của mình, anh hết mực bao dung và che trở, cũng rất thích trêu chọc cô. Trình Quân Lập có lẽ là một bước ngoặt lớn trong đời Giáng Ly. Cô phá hoại anh thu dọn, cô bị thương anh băng bó, cô vui anh cũng vui, cô buồn anh sẽ đau lòng. Cuộc sống cứ thế trôi qua, yên bình và êm ả.Cứ ngỡ như vậy là hoàn mĩ, nhưng không. Đến một ngày kia, Trình Quân Lập gặp bố mẹ Giáng Ly. Bức rèm bí mật dường như được hé lộ. Ân oán giữa gia đình cô và Trình Quân Lập là gì? Liệu cô và anh đã từng quen nhau trước đó? Liệu Giáng ly bây giờ mới bước sang tuổi mười tám?Trích đoạn:Trong một căn lều:"Em nằm trên hay nằm dưới?""Trên ạ.""Vậy nằm dưới đi!""Ơ... Không được! Thầy nặng lắm!""Cái giường này chẳng lẽ không chống đỡ nổi tôi và em?""Thôi được rồi, thầy nằm dưới đi!""Tôi muốn nằm trên."Một giọng nói đầy tức giận mang theo tia ngái ngủ và u ám vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người:"Làm ơn đi! Có cái giường tầng, nằm trên nằm dưới đều như nhau, có vậy thôi cũng kêu. Có để cho người khác ngủ không hả?"…

LÀM HÒM QUAN THIẾT

LÀM HÒM QUAN THIẾT

291 34 24

Người xưa thường nói, chết là hết, lịêu có đúng hay không? Bấy lâu vẫn thường nghe đồn về cương thi, quỷ nhập tràng, đó phải chăng là những chuỵên kể lúc trà dư tửu hậu, hay phía sau nó còn một ẩn ý gì khác?Từ xưa, lúc con người biết làm nhà ở thì có lẽ cũnh đã quan tâm đến cái quan tài khi chết đi. Thời gian chảy trôi, quan tài càng lúc càng được chế tác công phu hơn. Truỵên này hầu cùng anh em về một nhóm người, coi cái chết là sự chấm hết và quan tài là con thuyền có đi không về, đưa linh hồn về đúng nơi nó vốn có.Thiện ác mong manh, chánh tà mập mờ, lòng người đa đoan, rốt cuộc cái quan tài có ý nghĩa thực sự ra sao, hãy đi theo Trần Lục để thấy được thứ đáng sợ nhất không phải là ma quỷ bên ngoài, mà là ma quỷ bên trong mỗi chúng ta!---Tác giả Lâm Gia Thái Bào…

[DaeJae/Longfic] Ngưng tụ thành gió sương

[DaeJae/Longfic] Ngưng tụ thành gió sương

14 1 1

Trên đỉnh núi Hoàng Tra, có một ngôi mộ bơ vơ giữa muôn trùng gió núi.Ở nơi ấy, đất trời phân chia, tạo thành hai mảnh tách biệt mà cô độc.Dưới chân mộ là một chiếc hộp gỗ đã gần như mục nát. Chẳng ai biết nó đã ở đấy tự bao giờ, cũng chẳng ai có đủ can đảm để chạm vào vật bên trong ấy. Cố nhân đã không còn, giữa nơi sống và chết cũng chẳng phân ranh giới, liệu có ai dám phạm đến chốn linh thiêng để rồi hối hận ngàn đời?Chiếc hộp ấy, tuy đã chẳng còn mang dáng vẻ xinh đẹp ban đầu, nhưng hương thơm thuần khiết chẳng biết vì sao lại cứ văng vẳng bay khắp nơi này. Chẳng có cây, cũng chẳng có hoa, nhưng mùi hương từ hộp gỗ Đàn Hương ấy lại là thứ khiến cho người ta khó mà dứt lòng ra khỏi.Từ khe hở trên nắp hộp, có thể thấy rõ ràng vật ở bên trong.Ánh mặt trời chiếu vào vật ấy, thứ ánh sáng đỏ thẫm hắt ra khiến cho người ta có dè chừng. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, thì đó lại là một vật dường như đã có từ rất lâu về trước.Một chiếc trâm cài bằng vàng, với viên ngọc bích đỏ chói lọi cả một góc trời.Trên thân vàng quý giá lại có khắc một dòng chữ. Nguệch ngoạc mà cẩu thả, dường như người đã lưu lại bút tích trên ấy đã rất vội vã, hoặc có lẽ là sợ hãi, khiến cho nét chữ chẳng còn đều nữa, nhưng vẫn có thể đọc được phần nào ý người muốn nói.Chẳng ai biết chiếc hộp gỗ ấy đã có tự bao giờ.Cũng chẳng ai biết chiếc trâm cài tuyệt đẹp ấy thuộc về ai.Người ta chỉ biết có một điều..."Ta vẫn luôn đợi người."... rằng kẻ này đã sống một đời vô cùng khổ…