Khoảng cách hư vinh

Khoảng cách hư vinh

6 0 1

Một cậu nhóc tuổi ba bước đi chập chờn trên con đường chứa đầy những xúc cảm đầu đời . Trong từng nhịp đập con tim bùng lên một ngọn lửa dai dẳng cứ cháy mãi cháy mãi về hình bóng hư vô , chẳng bao giờ với tới.…

KHỔ TÂM

KHỔ TÂM

1 0 1

Lần đầu tiên mình viết truyện có gì sai sót mong các bạn bình luận chân thành nhất và bỏ qua cho những khuyết điểm không đáng kể :) Mình 21 tuổi khi bắt đầu viết câu chuyện này và có lẽ câu chuyện này sẽ kết thúc khi mình 23 tuổi. Mình sẽ vừa viết vừa suy nghĩ ra nội dung câu chuyện trong vòng 2 năm :) mong các bạn bỏ qua vì sự chậm trễ này. Cảm ơn các bạn đã đọc hết đến đấy. Cùng nhau theo dõi nhé ... ❤️…

Thanh xuân gặp em là điều tuyệt vời nhất

Thanh xuân gặp em là điều tuyệt vời nhất

37 0 1

Mình muốn viết cho các bạn xem một câu chuyện về mình. Mình đã thích một cậu bé kém tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên và đến giờ vẫn gây nhung nhớ. Mình muốn viết về những việc hàng ngày xảy ra với mình và cậu ấy. Đó là kỉ niệm mình muốn lưu giữ lại...Mình không nghĩ sẽ có ngày mình vì một người mà vất hết liêm sỉ như vậy...…

#1

#1

3 0 1

Câu chuyện nhỏ của mình up lên đây làm kỉ niệm hồi mình còn trẻ. Có thể lúc nào đó trong tương lai mình sẽ đeo kính lão đọc những dòng này, giống như các bạn đang đọc bây giờ. Không phải mình bảo các bạn già, mà là khi mình đọc lại sẽ cảm thấy mới mẻ, lạ lẫm và ngây ngô, vì biết đâu thời gian sẽ làm trôi đi mất những gì đọng lại trong trí nhớ mình. Mình hối hận vì đến bây giờ mình mới ngồi hồi tưởng và viết lại quá khứ của mình, vì nó không thể nào rõ nét như lúc nó mới xảy ra được.Đây chỉ là những dòng hồi ức nho nhỏ của mình, không náo nhiệt, lùm xùm, không lãng mạn, ngọt ngào,... chỉ là câu chuyện nhỏ không hướng tới đối tượng độc giả nào ngoài bản thân mình. Lần đầu mình viết nên câu từ có thể lủng củng, văn phong nhạt nhẽo, mong bạn nào đó đang chuẩn bị đọc hãy chuẩn bị tâm lí.…

some short stories named Life

some short stories named Life

29 4 2

Đây không phải là một áng văn chương về một chủ đề gì đó quá rõ ràng. Nó chỉ là những xúc cảm hàng ngày, những điều nhỏ nhặt nhất từ cuộc sống thực tế mà mình đã và đang trải nghiệm. Nó có thể vui, có thể buồn, nhưng đơn giản mình viết nó ra, vì mình muốn có ai đó có thể hiểu và đồng cảm với mình...…

Crush - Cậu Là Mặt Trời

Crush - Cậu Là Mặt Trời

432 0 8

Mình viết sách này muốn gửi đến người mình thích và những bạn cũng đang trong hoàn cảnh đơn phương. Chỉ là những dòng tản văn ngắn nhưng lại là tình cảm của mình đối với cậu ấy. Mong rằng một ngày, cơ duyên nào đó sẽ đưa cậu ấy và các bạn độc giả đến bài viết này của mình. Đây là lần đầu tiên mình viết sách nên cũng còn nhiều phần không được lưu loát hay trôi chảy. Mong các bạn bỏ qua ❤ -Mộc Hạ 1920-…

[ Hoàn ] Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch

[ Hoàn ] Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch

49 0 5

Giới thiệu: Chu Tô từng nghe qua một câu nói, chấp tử chi thủ (nắm tay nhau đến chết) lúc bắt đầu là một lời cam kết, về sau sẽ biến thành một loại trách nhiệm, cuối cùng cũng chỉ là một thói quen. Cô bỗng nhiên hi vọng mình còn đủ thời gian để tạo ra được loại "thói quen" này, mặc dù sự thật là cô đã không còn đủ thời gian nữa. Chung Ly nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy con người của tôi trời sinh đã không hòa hợp được với không khí của phòng bếp, dù chỉ là hâm nóng thức ăn nhưng sau đó thế nào cũng không thể ăn được nữa. Nhưng mọi người xem, hiện tại cháo của tôi nấu vừa mềm vừa thơm, làm được những món ăn đến Chu Tô cũng khen ngon như những món ăn dùng trong yến tiệc. Cho nên chỉ cần là những thứ mình thật sự muốn, đều có thể làm được." Có một việc Phương Đại Đồng chưa từng nói qua với bất kì ai, buổi sáng hôm đó khi anh ta đã dạo qua một vòng Âm phủ, sau khi tỉnh lại thấy hình ảnh Chu Tô nằm nghiêng trên sô pha, trái tim bỗng run lên, giống như có dòng điện chạy qua, đó là cảm giác tê dại của sự rung động ấm áp. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên khuôn mặt của cô ấy, mỗi một tấc da thịt cùng lỗ chân lông đều nhuộm một màu vàng nhạt khiến Chu Tô giống như một thiên thần, chỉ là khi đó anh ta không biết mình ở một khắc kia lại thật sự đắm chìm. Tần Nhiễm Phong chạy thật nhanh trên con đường, vừa chạy vừa khóc, rốt cuộc cô đã hiểu rõ Chu Tô sẽ luôn là người thắng cuộc, không phải do bản thân mình chạy quá chậm mà là do người có thể đứng ở vạch xuất phát của Chung Ly từ trước đến giờ ch…