JoaAngela8
26,450 1,587 60
Bách vờ như không nghe thấy câu hỏi của Khuê, cậu không trả lời cô mà lại hỏi cô: "Cậu có biết vì sao người nghệ sĩ suốt đời đi tìm nghệ thuật, họ sống hết mình vì nghệ thuật và cho đến khi chút hơi thở cuối cùng vẫn ôm tác phẩm nghệ thuật của mình mà nở nụ cười không?"Khuê suy nghĩ một lúc, dùng sự cảm nhận của mình mà đánh giá: "Theo mình vì nghệ thuật rất đẹp, không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà bằng sự tất cả mọi sự cảm nhận xuất phát từ tận đáy lòng để khắc họa lên một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất. Người làm ra nghệ thuật rất vất vả, đó là một quá trình dài để nghiên cứu, dùng toàn bộ sức lực, tinh thần, của cải của mình để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật có giá trị vĩnh cữu cho nhân loại. Vì vậy đến lúc nhắm mắt, họ coi như cũng đã mãn nguyện khi chứng kiến sự thành công của chúng."Bách mỉm cười, câu trả lời của cô khiến cậu rất hài lòng: "Đúng vậy nhỉ? Chúng ta ai rồi cũng phải xiêu lòng trước cái đẹp của nghệ thuật mà thôi. Chẳng ai có thể chối từ vẻ đẹp ấy được."Khuê chớp mắt nhìn cậu, cái ánh mắt đắm đuối này của cậu rốt cuộc là ý gì?Bách lại cười, cậu hỏi thêm lần nữa: "Cậu vẫn chưa hiểu ý mình sao?"Khuê lắc đầu, cô thật sự không hiểu lý do cậu hỏi câu này là gì.Bách nhìn thẳng vào mắt Khuê, dường như ánh mắt cậu đã phô bày ra tất cả mọi sự mê đắm của cậu dành cho Khuê. Bách cất giọng trầm thấp đầy ấm áp, mê hoặc lòng người: "Đối với mình, sự tồn tại của cậu đã là nghệ thuật rồi."…