Sáng nắng
Em đến bên tôi như ánh nắng giữa đêm đông lạnh lẽo…
Em đến bên tôi như ánh nắng giữa đêm đông lạnh lẽo…
" Thiên Hải, tình yêu của em dành cho anh giống như những bông hướng dương này vậy, một lòng chung thuỷ hướng đến mặt trời""Rốt cục thì hoa cũng phải tàn, Mặt trời cũng phải ngừng toả nắng thôi..."Hướng Dương Kira [ Long Fiction ]Author: Hong Gyu San>> First Fic <<…
Author : Ben PhạmBeta : Rae Byung…
Viết cho giáng sinh<33_Cà_…
nhiều chút tình yêu…
Soi hint + fic dịch của JeanFloch…
được viết ra để tôn vinh caitlyn và chuyện tình của caitlyn trong ngày sinh thần của em. 04/01 sẽ là vĩnh cửu. tuần đầu tiên mà tôi dành tặng cho em sẽ là những ngày đẹp đẽ nhất, trong trẻo nhất của mối tình đầu trong đời người của em, caitlyn kiramman của tôi hỡi.2023.…
Hi mọi người.Mong mọi người có thể ủng hộ truyện của mình…
*mình không giỏi văn lắm nhưng lại thích viết truyện, nếu không hay hoặc không thích xin mọi người hãy cmt nha *…
Jongdae : Một người như anh , cần có em , thiếu em, liệu anh sẽ còn là anh ?? Minseok : Em và anh , hạnh phúc này có là mãi mãi ???Jong In : Tình yêu này ..... Chỉ là vô tình thôi......…
XIN CHÀO!!!!!! Các đọc giả thân yêu và đồng thời cũng cảm ơn luôn vì đã click vào truyện của tôi. Để mở đầu thì tôi mong các readers đừng có ném đá dữ quá vì đây là first story tôi viết. Thứ hai, bộ truyện này khá là mang tính chất ảo level max nên mong các bạn sẽ thích. Thứ ba, ừm..............thôi nói nhiều quá sợ ngán nên bắt đầu luôn nha!! Hope you enjoy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!…
Thể loại : HE, Ngược, HườngChúng ta có thể ở bên nhau không?Chúng ta.... có thể bên nhau được không?Có thể bỏ tất cả những hận thù để bên nhau không?Hãy trả lời... dù chỉ một câu thôi được chứ... xin anh.Xin anh. Đừng quên em. Phác Xán Liệt....Đôi mắt nhỏ vẫn hay nũng nịu ấy, đôi mắt vui cười ấy, giờ đây chỉ là một mảng tối. Cậu không thấy gì cả, đôi mắt cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Nụ cười, khuôn mặt anh cậu sẽ chẳg bao giờ thấy nữa. Đôi mắt cậu, hỏng mắt rồi. Xin anh... Đừng quên em nhé... Phác Xán Liệt.…
Đây là ngày đầu tiên họ trở lại trường học và Wednesday chờ Enid xuất hiện.Link gốc trên AO3Truyện dịch đã được sự cho phép của tác giả.https://archiveofourown.org/works/44750600/chapters/112593148?show_comments=true&view_full_work=false&fbclid=IwAR2dZBX9BPkBQENn779xAMZdbb9HoZ60PlO82bh1WEDA2I8QaGes3eMcJ2Q#comment_617270852…
Tên truyện: Chuyện hằng ngày tại bệnh viện MariaTác giả: JaneNhân vật: LeviHan, EreMika, AruAnnie, Sasha, Connie, Erwin, Jean và các nhân vật khác trong Attack on TitanTóm tắt: Khi các nhân vật của AoT trở thành bác sỹ, y tá và bệnh nhân, mỗi ngày có chuyện gì xảy ra ở bệnh viện Maria?Ghi chú: - Đây là một series bao gồm các mẩu chuyện ngắn của các nhân vật và có liên kết với nhau- Các nhân vật không thuộc về tác giả- Vui lòng không re-post truyện…
Các anh là các người sói quyền lực và có thể bất tử, hội trưởng đứng đầu bội tộc Wolf,các anh lạnh lùng,vô cảm đó là bây giờ nhưng trước đây các anh rất vui vẻ nếu ko có một chuyện xảy ra khiến các anh đau khổ và thề với lòng sẽ ko yêu một lần nào nữa.Các cậu là những người sói thuộc các dạng khác nhau nhưng các cậu lại ko biết mình là sói đến khi umma,appa của các cậu quyết định nói ra sự thật cho các cậu biết,các được đưa vào trường SM dành cho các người sói,vampire ....bla bla tóm lại là dành cho tất cả các quái vật,trong trường theo mỗi chủng tộc là sói hay vampire hay các quái vật khác sẽ chia ra thành những bộ tóc khác nhau để quản lý và bảo vệ trường học, mỗi tộc sẽ chọn ra 6 hội trưởng quyền năng nhất để làm chủ bộ tốc và hội phó để giúp đở hội trưởng.Các anh lần đầu tiên gặp các cậu đã thấy có cảm giác thân thuộc,đúng các cậu rất giốg họ về ngoại hình lẫn sức mạnh và ký hiệu sức mạnh của họ,các anh cảm thấy rất ngiên ngờ nên có nhiều lúc cố gắng hỏi có biết biệt danh họ đặc cho các anh ko nhưng câu trả lại là ko biết nhưng lúc trả lời các anh các cậu ko dám nhìn thẳng vào mắt các anh. Vậy rốt cuộc các cậu là ai?Chuyện gì đã xảy ra khiến các anh trở nên lạnh lùnh và đáng sợ đến vậy?Liệu các cậu có làm cho tảng băng trong tim trog tim họ tan chảy và trở lại như xưa?…