hoatuyetnho1410
3,633 269 32
"Chỉ vì bản thân em bị tổn thương, em lại làm tổn thương người yêu em nhất. Lúc ấy, em không còn sức để sống tiếp nữa. Lúc ấy em đã rất đau khổ."Nam chầm chậm bước tới chỗ cô, hầu kết khẽ lăn, anh nhắm hai mắt lại rồi ôm lấy cô vào lòng, câu nói của cô dường như khiến anh sững lại.Minh Anh không muốn khóc, chỉ nghĩ rằng mình không nên khóc. Cô không muốn nhận sự thương hại từ Nam. Rồi cuối cùng nước mắt cứ rơi thế đấy.Cô luôn cố gắng không hồi tưởng những chuyện quá khứ của chính bản thân mình, nhưng lại chẳng thể quên, nó luôn là ác mộng đánh thức cô giật mình tỉnh giấc hàng đêm.Minh Anh nói tiếp, người cô khẽ run, lời nói không còn mạch lạc nữa: "Khi em phải đối mặt với hiện thực tàn khốc thì em gặp được anh, anh như một luồng ánh chiếu rực rỡ soi sáng cuộc đời của em vậy." Cô ngưng một quãng, kế tiếp, giọng của cô nhàn nhạt, nhưng đó là lời đậm sâu trong trái tim: "Anh là hi vọng sống của em."Nụ hôn ấm áp của Nam rơi trên trán, anh siết chặt lấy cô, vỗ về, cưng nựng khóe mắt cô - nơi mà dòng nước ấm nóng vẫn không ngừng chảy xuống. Anh nghẹn lại, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Chỉ có em mới là hi vọng sống của em. Đừng để quá khứ phải làm phiền đến hiện tại, tương lai của chính em." "Còn anh, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng luôn ở bên em được không?"…