Tags:
Nụ Hôn Cứu Rỗi

Nụ Hôn Cứu Rỗi

118,832 3,918 52

[ Chủ quán bar xinh đẹp X thợ xăm đẹp trai ] Ôn Túc An là một mỹ nhân nổi tiếng ở phố Yên Lan, dáng người yểu điệu dựa vào cửa hút thuốc bị người qua đường chụp lại và nổi tiếng trên mạng, từ đó khách đến quán bar của cô ngày càng đông. Năm đó, Ôn Túc An bị người bạn trai yêu nhiều năm lừa dối, trong lúc tuyệt vọng cô gặp được Lâm Tứ, một người đàn ông với vẻ ngoài lưu manh nhưng luôn dịu dàng gọi cô là "Ôn tiểu thư." Một ngày nào đó, trong cơn say chếnh choáng, Lâm Tứ trên miệng cắn một điếu thuốc, uể oải nói với cô: "Ôn Túc An, đi theo anh nhé." Ôn Túc An không trả lời anh, ngược lại hỏi anh thuốc lá có ngon không, cô cũng muốn thử. "Sẽ ám mùi khói" "Có sao đâu, để em thử xem" Lâm Tứ cúi đầu nhìn cô, khẽ nheo mắt, sau đó rít một hơi thuốc, nắm lấy gáy cô, cúi xuống, môi mím chặt, đưa điếu thuốc vào miệng cô. Khóe mắt cô đỏ hoe... Năm đó, họ cùng nhau ngắm tuyết rơi, cùng đạp xe trên bờ sông lộng gió. Anh xuất hiện trong cuộc đời cô một cách đột ngột, như cái cách anh tự giới thiệu trước mặt cô: "Tôi tên là Lâm Tứ, một kẻ lưu manh liều mạng." Anh thật sự không kiêng nể gì, giống như khói thuốc, xông thẳng vào cuộc đời cô. [Một nụ hôn có thể đảo lộn vạn vật, một nụ hôn có thể cứu rỗi một người, một nụ hôn có thể đánh cắp trái tim, một nụ hôn có thể giết chết một người.] -- "Kiss Everywhere" 1. Phi song khiết, đảng song khiết mời quay xe (việc quan trọng nên phải để số 1) 2. Không nên bắt chước một số thói quen sinh hoạt của nam nữ chín…

[LHMS BĐVN TSBĐ VTSN] Chuyện đôi ta

[LHMS BĐVN TSBĐ VTSN] Chuyện đôi ta

46,471 2,721 79

/Những cơn sóng xô lâu đài vỡ trong bóng đêmNỗi đau cứ như đang vội ghé thăm trái tim/Truyện chỉ được đăng trên wattpad…

Chiếc bảng bên bờ sông

Chiếc bảng bên bờ sông

295 19 4

Bắt nguồn từ tám năm trước, trong một chuyến về thăm quê của mình, Thuận đã bắt gặp một chiếc bảng đen được để ở trên cái ghế gần dòng sông.Tò mò và lạ lẫm, Thuận đã mang chiếc bảng ấy về nhà dì Thu, người dì đang cho cậu ở nhờ. Suốt buổi tối hôm ấy, Thuận lấy phấn vẽ vời lên bảng và ra vẻ khoái chí lắm. Rồi cho đến khi cậu bắt gặp được dòng chữ : " Gửi tặng Điền Như, sinh nhật bảy tuổi vui vẻ!" cậu đã...Sau khi nghĩ kĩ, Thuận đã mang trả chiếc bảng lại chỗ cũ và ghi thêm lên bảng:" Của cậu để quên nè, lần sau giữ cẩn thận nhé!" và rời đi.Sáng hôm sau khi quay trở lại chơi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Chiếc bảng đen vẫn còn đó nhưng khác ở chỗ có thêm một dòng chữ được viết bằng phấn rất nhẹ nhàng ngay ngắn và đẹp mượt mà : " Cảm ơn nhen!" Sau đó một chuỗi các ngày dài tiếp theo Thuận và cô bé tên Điền Như kia vẫn trao đổi với nhau qua chiếc bảng ấy. Những năm tháng thơ ấu ấy của Thuận thật đẹp biết bao nếu như mùa hè năm ấy không chóng kết thúc như vậy. Cậu phải rời xa quê, quay lại thành phố để chuẩn bị cho năm học mới. Trước khi rời đi, cậu vẫn không thể gặp mặt người bạn quen qua chiếc bảng đen một lần. Cậu lấy làm tiếc lắm. Nhưng điều gì đến cũng phải đến...Cậu rời đi mà không kịp nhắn lại lời tạm biệt...Tám năm sau, hoá ra người mà cậu luôn tìm kiếm lại là...…

Ẩn QC