Thanh xuân của chúng ta là nhau. Người tôi yêu năm mười sáu tuổi, là người sẽ ở trong trí nhớ tôi đến già. Thanh xuân của tôi đẹp nhất vì có cậu, chàng trai của tôi.
Tình yêu tuổi học trò là thứ tình cảm trong sáng nhất, vô tư và thuần khiết nhất. Một giấc mơ đẹp đến nỗi người ta không muốn thức dậy. Là sự nông nổi nhưng hết mình của tuổi trẻ, để rồi khi già đi ta nhìn lại những kỉ niệm tươi đẹp ấy, chúng ta lại có cái để nhớ và kể cho nhau nghe.
Để tôi kể bạn nghe, câu chuyện của tôi và cậu ấy, chàng trai được ông trời định sẵn là của tôi. Một câu chuyện tình yêu bắt đầu từ hộp sữa không đường và không có kết thúc. Một câu chuyện tình yêu nảy sinh để chữa lành hai trái tim bị khuyết một nửa.
....
Trích đoạn.
- Tâm, mi say rồi hả? - Tôi hỏi.
Tôi cố đẩy Tâm ra nhưng nó nặng như đá, không đẩy nổi. Đột nhiên, nó vòng tay ôm eo tôi, làm tôi vừa bất ngờ mà vừa ngại.
- Chắc là thế rồi, tôi say em mất rồi.
Gớm, ông nội này say mà cũng biết rắc thính. Tôi tát vào mặt nó cái.
- Tỉnh đi, lộn người rồi ông nội.
Tâm giữ tay tôi, sau đó nó cắn một cái rõ đau.
- Điên hả? - Tôi quát.
- Tôi ghét em, em học giỏi mà sao ngu thế.
Chời, chửi crush ngu luôn, tán gái theo kiểu riêng mình nó.
- Ta nói con Nga mi chửi nó ngu bây giờ.
Nó cắn tôi cái nữa.
- Em lúc nào cũng Nga, tôi chỉ thích Phạm Ánh Nguyệt thôi, hiểu không con ngốc.
Tâm vừa tỏ tình với tôi á. Trời đất ơi, chấn động.
- Nguyệt cũng thích tôi còn gì, Nguyệt mới tỏ tình tôi lúc nãy. - Tâm nó dúi đầu vào sâu hơn. - Tim em cũng đang đập nhanh hơn vì tôi này.