Lời Hứa Nhân Duyên
Bọn buôn người đã bắt anh và cô. Ngày đó anh 11 tuổi, cô 5 tuổi không quen không biết. Gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu, cô bé tìm được một lối mòn trong nơi họ bị bắt. Nhưng lối quá nhỏ chỉ vừa cho cô bé thôi, chỉ vì cũng muốn cứu anh, nên dùng tay kéo chiếc rào sắt đến xướt trên mu bàn tay 1 đường. Cô sống với bố và mẹ kế cùng với 1 người em gái, hai chị em không hòa thuận, đứa em coi thường cô như cách mẹ nó đối xử với cô. Bố cô thì cũng chỉ răm rắp nghe lời bà ta, trái ngược với anh sống cuộc sống giàu có, nhưng không mấy tốt đẹp. Bố anh mất do 1 vụ tai nạn, tài sản ông ấy để lại cho anh, còn mẹ thì đã ly hôn với bố từ lâu. Người yêu thương anh là ông nội, trong tâm trí anh lúc nào cũng nhớ đến cô bé năm đó....…