[Bạch Dương - Thiên Bình] Em có thể nuôi anh không ?
Đêm khuya mưa to, Dụ Thiên Bình bất ngờ nhặt được một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần bị mất trí ngoài cửa nhà.Nhìn anh ngoan ngoãn đáng yêu xinh xắn, lại lạnh đến mức tái nhợt run rẩy, cô đành phải bất đắc dĩ [siêu hưng phấn -----] mang anh về nhà nuôi.Cô lấy tên cho anh là Bạch Bạch, dạy anh nói chuyện, làm việc, cùng anh ăn ba bữa cơm và nghỉ ngơi.Vốn cho rằng chỉ là một sự cứu rỗi ngắn ngủi, không tồn tại bất cứ ý nghĩ đẹp đẽ gì, mãi đến ngày hôm đó ---Bạch Bạch bị người ta xua đuổi trong màn tuyết lớn, cô sốt ruột đến mức nổi điên, lúc đêm khuya tìm được anh ở ven đường mà lần đầu tiên gặp nhau, anh cuộn mình bên đống tuyết, trong ngực ôm thật chặt một tờ giấy bẩn thỉu.Trên giấy là nét bút xiêu vẹo và nước mắt của anh: "Tôi có chủ nhân."Phía sau đó là từng nét chữ "Dụ Thiên Bình" cùng với số điện thoại của cô.Dụ Thiên Bình nghe thấy tiếng mình rung động đến mức trái tim phát run.Không bỏ được, không vứt lại được, cô thà rằng nuôi anh cả một đời.Nhưng nuôi rồi nuôi, Dụ Thiên Bình phát hiện ra một chuyện lớn.Chú cún con ngoan ngoãn đáng yêu mà cô âu yếm đột nhiên có một ngày trở lại bình thường, biến thành nhị thiếu nhà họ Dung mà người người trong giới nghe đến là biến sắc, cũng chạy theo như vịt.Quái đản, máu lạnh, độc ác, tàn nhẫn, chỉ một cái tên đã có thể dấy lên mưa gió, cứ một mực...Nổi điên hai tay dâng lên tất cả tài sản, cầu cô tiếp tục nuôi anh.…