.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thi Vũ muốn luồn vào trong mà tham lam chiếm lấy vị ngọt trong khoang miệng. Vị ngọt xen lẫn chút đắng và mùi cafe do những shot b-52 vẫn còn vương lại trong khoang miệng anh, Phác Đáo Hiền cứ như thế mà tham lam chiếm lấy từng chút một trong khoang miệng anh mà chẳng hề dè chừng. Nhưng Tôn Thi Vũ sau cùng vẫn là một người hơn thua có tiếng, anh đẩy Phác Đáo Hiền xuống giường, cởi quần của y xuống, tiếp đến là quần lót, kết quả, dương vật nóng hổi bật ra trước mắt anh. Tôn Thi Vũ bị mùi hương nam tính của y làm cho choáng váng, hình như anh có chút sợ rồi. Sau đó thử thăm dò liếm liếm quy đầu của Phác Đáo Hiền, cũng tạm, anh nghĩ, có lẽ vì y cũng là người thích sạch sẽ nên chẳng có mùi gì kì lạ. Anh rê đầu lưỡi xuống tinh hoàn rồi từ từ liếm dọc đến quy đầu. Tôn Thi Vũ đánh giá mình là người có ít kinh nghiệm khẩu giao, anh chỉ đơn thuần là liếm láp để làm ướt nơi đó của Phác Đáo Hiền, động tác chỉ như đang thưởng thức một que kem. Nhưng dù chỉ có nhưng vậy thì y cũng phần nào cảm nhận được chút khoái cảm đang từ từ chiếm lấy chính mình, giọng y có chút khàn khàn nói : "Anh, dùng miệng đi." Tôn Thi Vũ nghe xong thì do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định ngậm toàn bộ quy đầu vào, sau đó cố gắng ổn định cổ họng rồi từ từ nuốt toàn bộ dương vật vào vòm họng. 

Phác Đáo Hiền đứng giữa ranh giới ra quyết định, nếu bây giờ đè đầu Tôn Thi Vũ và bắt anh ăn toàn bộ thì chắc chắn Vũ sẽ nổi giận, nhưng mặt khác, nếu không làm vậy thì người bị bức đến nổ da đầu sẽ là Hiền. Y thở dốc một hơi, run rẩy nói em xin lỗi, sau đó thì bất ngờ đè đầu Tôn Thi Vũ, để toàn bộ dương vật xâm nhập vào động thịt nóng ẩm trong khoang miệng anh. Về phần Vũ, anh chỉ có thể ứ lên một tiếng vô nghĩa. Sau đó là một màn áp bức đến từ Phác Đáo Hiền, y hung hăng coi miệng anh như động thịt ấm áp mà ra sức đâm rút, mỗi lần vào đều chạm đến tận cùng trong khoang miệng khiến Tôn Thi Vũ không khỏi khó khăn tiếp nhận. Động thịt mềm mại, vừa ấm áp ướt át lại còn rất khít, co rút từng đợt, Tôn Thi Vũ vừa nuốt dương vật của y vừa dỗ dành tinh hoàn, sau cùng cũng thành công khiến Phác Đáo Hiến xuất tinh. Dù đã để lại nòi giống vào sâu trong miệng anh nhưng y vẫn chưa cho phép Tôn Thi Vũ nhả dương vật mình ra, y tròn mắt nhìn anh khó khăn mà nuốt hết toàn bộ tinh dịch rồi mới thả đầu anh ra. 

Tôn Thi Vũ nuốt toàn bộ tinh dịch thì ngẩng mặt lườm hắn một cái, miệng lẩm bẩm sao người trẻ dạo gần đây đều hung hăng như vậy sao, thì nhận được điệu cười ngứa đòn của y. 

"Lưỡi anh mỏi quá." Nhưng anh chưa kịp nói tiếp thì liền bị Phác Đáo Hiền kéo vào một nụ hôn khác, cả hai si mê quấn quýt không rời, y để tay mình tự do ngao du khắp cơ thể anh. Đầu tiên là luồn vào chiếc áo sơ mi xanh nhạt, chạm vào núm vú rồi xoa nắn bằng ngón trỏ, khiến núm vú từ màu đỏ nhạt chuyển sang đỏ tươi, run rẩy rồi dựng đứng. Tôn Thi Vũ rất ít khi được lâm trận mà lại được đối phương chăm sóc đến tận đường tơ kẽ tóc thế này, anh co rúm lại một chút sau đó lại ưỡn ngực lên nhằm thuận tiện cho Phác Đáo Hiền tạo ra khoái cảm. Những tưởng cả hai sẽ tiếp tục môi lưỡi giao nhau thì Tôn Thi Vũ bất ngờ là người chủ động dứt khỏi nụ hôn, nhận ra chiếc áo sơ mi đã bị cậu trai kia lột từ lúc nào mà bản thân chẳng hay biết, Vũ chẳng lấy làm để bụng. Anh vịn vai Phác Đáo Hiền nói: "Bao cao su ở ngăn kéo đầu tiên, tủ nhỏ bên cạnh giường." Và y cũng ngoan ngoãn mở tủ lấy cho anh. Tôn Thi Vũ thuần thục đưa bao cao su lên miệng xé mở bao bì, người anh như loài rắn nước mà trường xuống giữa hai chân Phác Đáo Hiền, không quên liếm nhẹ một cái lên phần quy đầu như đang trêu chọc rồi mặc áo mưa lên cho dương vật của anh. 

"Vừa vặn thật!" Tôn Thi Vũ mỉm cười đầy tự hào. 

Với việc Phác Đáo Hiền đã ngoan ngoãn nằm sẵn trên giường, việc còn lại của anh chỉ đơn giản là để dương vật y cọ vào lỗ hậu của mình, trên áo mưa ướt át dính đầy nước dâm chảy ra từ lỗ hậu Tôn Thi Vũ khiến Phác Đáo Hiền có phần ngạc nhiên. 

"Chẳng phải là bảo là để anh lo rồi sao, chú em chỉ cần tận hưởng thôi." Như đọc được thắc mắc in trên mặt y, Tôn Thi Vũ nắm lấy cằm y mà nói. Phác Đáo Hiền nhìn anh cưỡi trên người thì có chút buồn cười, Tôn Thi Vũ thấy vậy có chút tức giận nói: "Này, đừng có cười!" Khiến y nghiêng đầu cười lén. Kết quả, Tôn Thi Vũ một tay che miệng ngăn cho hắn tiếp tục cười, tay còn lại cố gắng nới rộng lỗ hậu nhằm tiếp nhận dương vật của y. Nhưng Tôn Thi Vũ lần đầu chủ động đến mức này, dù có dùng cách nào cũng không khiến dương vật vào bên trong anh được. Phác Đáo Hiền bắt lấy cổ tay đang che miệng mình rồi nói : "Vậy phải để tôi giúp anh vậy." Sau đó tóm lấy cặp mông mềm của Tôn Thi Vũ mà mạnh bạo đâm vào. Giây phút dương vật Phác Đáo Hiền tiến vào tầng tầng lớp lớp trong động thịt của Tôn Thi Vũ, cảm thấy ấm áp vô cùng, lại còn rất khít khiến y không khỏi rùng mình. Đợi sau khi đã ổn định hơi thở,  Tôn Thi Vũ chậm chạp di chuyển lên xuống, làm cho hậu huyệt quen dần với kích thương dương vật bên trong. Nhưng động tác chậm rãi này của anh không khác gì tra tấn sự kiên nhẫn của Phác Đáo Hiền, suốt ruột ngày một tăng, y đỡ lấy lưng anh rồi bảo Tôn Thi Vũ nằm sấp lên người mình, vừa tiện tay xoa nắn thịt mông của anh vừa thuận tiện đưa đẩy. Tôn Thi Vũ bị đâm đến thè đầu lưỡi, trai tân thì ra lại có kỹ thuật tốt đến vậy, gân nổi trên thân gậy và quy đầu liên tục va chạm vào vách thịt khiến anh choáng váng đầu óc. Phác Đáo Hiền điên cuồng đưa đẩy mỗi cú thúc đều như muốn đem toàn bộ nội bích của anh ra khai thác, từng cái đâm sau đều ác liệt hơn, nhanh hơn cái trước. Tôn Thi Vũ cảm thấy bụng mình  sắp bị y đụ đến xuyên qua, anh liên tục cầu xin y chậm một chút, nước mắt sinh lý cũng theo đó mà tung khỏi khoé mi, trông thảm vô cùng. Đoạn, Phác Đáo Hiền đâm trúng một điểm nào đó khiến anh rên lên một tiếng rất dâm, như biết bản thân đã tìm đúng chỗ. Phác Đáo Hiền ra sức phát lực, những lần đâm rút sau đều ngắm vào điểm kia mà đâm vào, Tôn Thi Vũ sớm đã rên đến khàn giọng, chỉ có thể ú ớ vài từ vô nghĩa. 

Anh không nhớ rõ toàn bộ đêm đó mình đã bị đụ đến mức nhớ, chỉ nhớ sau vô số lần trải qua khoái cảm thì trở nên mất kiểm soát bài tiết, kết quả là bị Phác Đáo Hiền chơi đến bắn nước tiểu. Thậm chí còn xuất tinh loạn xạ lên ngực cả hai, thật đáng xấu hổ...

5. 

Phác Đáo Hiền là kiểu người không quen chỗ thì chất lượng giấc ngủ sẽ giảm về con số âm, huống hồ chi việc Tôn Thi Vũ, hơi ấm bên cạnh y lúc đó đột ngột rời khỏi giường vào buổi sáng, cũng đã đánh động giấc ngủ của y không ít. 

"Quà sinh nhật à?" Phác Đáo Hiền nhìn Tôn Thi Vũ trở lại với một chiếc bọc nhỏ, bên trong nhìn qua có thể đoán là hộp đựng bánh bento. 

"Sao cậu lại nghĩ vậy? Không nghĩ là quà Giáng Sinh à?" Tôn Thi Vũ trả lời câu hỏi của y bằng một câu hỏi khác. Phác Đáo Hiền chỉ vào tấm thẻ sinh viên được anh đặt gọn gàng trên đâù giường, có lẽ nhờ đó mà y biết được hôm nay là sinh nhật anh. 

"Ừ, quà sinh nhật." Tôn Thi Vũ mang chiếc bánh đặt lên bàn ăn ở phòng khách sau đó ra hiệu cho Phác Đáo Hiền nên đi đánh răng, và y làm ngay lập tức. 

Bàn ăn của anh hôm nay xuất hiện thêm một vị khách lạ mặt, Phác Đáo Hiền chống cằm nhìn Tôn Thi Vũ loay hoay với những món gia vị còn chưa được bóc nhãn trong bếp mà không khỏi thở dài. 

"Để chuyện nấu nướng sau đi, anh sang đấy nhìn giúp tôi cái này đi đã." 

Tôn Thi Vũ nghe xong thì quay sang nhìn bàn ăn, Phác Đáo Hiền đã nhân lúc anh bận rộn rồi lấy bánh ra và viết giúp Tôn Thi Vũ dòng "chúc mừng sinh nhật" lên chiếc bánh bento. "Sang đây nhìn giúp tôi coi đã viết đúng chưa." Tôn thi Vũ thấy vậy cũng gác lại mớ hỗn độn sau lưng. 

Chiếc bánh trắng tinh khiết được Phác Đáo Hiền khéo léo dùng socola viết lên câu "chúc mừng sinh nhật" được đẩy đến trước mặt Tôn Thi Vũ, anh ngơ ngác nhìn chiếc bánh rồi lại nhìn y. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút thoải mái, ra là đón sinh nhật cùng một người xa lạ cũng không tệ như anh tưởng. Giây phút anh định cảm động mà mở bát bữa sáng bằng miếng bánh kem thì Phác Đáo Hiền bỗng dưng kéo chiếc bánh lại về phía y. 

"Không định thổi nến chúc mừng sinh nhật à?" Y lấy ra cây nến được tiệm chuẩn bị sẵn rồi cắm lên bánh kem, không quên giúp Tôn Thi Vũ đốt nến. "Anh cứ ước đi, tôi không nhìn trộm đâu." 

"Được thôi." Bánh lại trở về trước Tôn Thi Vũ, anh chắp tay rồi nhắm mắt lẩm bẩm thứ gì đó. Sau đó thì thổi tắt nến. Buổi sáng hôm đó thì kết thúc bằng việc chủ nhà-tức Tôn Thi Vũ, để cho khách-tức Phác Đáo Hiền nấu bữa sáng cho mình. 

6. 

Trở lại với thời điểm hiện tại, tiết sinh hoạt cùng cố vấn đã kết thúc. Lý Nhuế Xán chào tạm biệt Tôn Thi Vũ để còn về nhà ngủ sau một buổi sáng phải dậy quá sớm, anh cũng chào tạm biệt thằng bạn để đi gặp Phác Đáo Hiền. 

"Anh tan họp rồi à?" Như đoán được trước quyết định của Tôn Thi Vũ, Phác Đáo Hiền đã xuất hiện ngay phía dưới khoa Kinh Tế, y ngồi trò chuyện cùng Lý Thừa Dũng (Tarzan) để giết thời gian đợi anh tan họp. 

"Ừ, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?" 

"Bánh mì chảo, hôm qua chẳng phải anh bảo là muốn ăn còn gì." 

"Nghe theo Hiền hết ~" 

Buổi tối. 

Thay vì quyết định xem hôm nay nên về nhà ai thì lần này cả hai thống nhất cùng nhau ra công viên sông Hậu ăn xiên bẩn, vì trước đó họ đã thống nhất sẽ ở lại nhà Tôn Vũ Thi chủ yếu là để Phác Đáo Hiền dọn dẹp mớ hỗn độn do anh bày ra. Bờ kè sông Hậu vào buổi tối gió mát lắm, Tôn Thi Vũ rất thích ra đây ngồi nhưng đa số thời gian thì lại không thể do anh rất lười chạy xe ra đây một mình rồi lại chạy về. 

"Đã quá ~" Tôn Thi Vũ thỏa mãn gặm một mẩu cá viên chiên vừa được Phác Đáo Hiền mở hộp lấy ra. 

"Ăn rau đi ông hai. Anh ăn vặt vậy hỏi sao anh Hạo toàn nhắn tin kêu em để ý bữa ăn cho anh quài." 

"Kệ nó, giờ nó đâu bắt máy bay về Việt Nam đấm anh được đâu. Lo éo gì!" 

Phác Đáo Hiền nghe xong thì chỉ có biết day trán lắc đầu, anh người yêu của hắn cái gì cũng ổn, chỉ trừ việc ăn vặt linh ta linh tinh thì nhiều và đôi khi là lười biếng thôi. 

"Anh ăn xong chưa? Xong rồi thì chuẩn bị về nè. Tối nay chơi game nhé, anh có còn muốn đánh Blitzcrank không?" 

"Muốn muốn, hôm qua đang có chuỗi thắng, còn hai ba trận nữa là anh mày lên lại cao thủ rồi. Nhưng mà khoan hãy về sớm, ngồi lại xíu đi." 

"Anh hỏi Hiền cái này nhé?" Tôn Thi Vũ vỗ vỗ ra hiệu cho y xích lại gần mình. 

"Sao?"

"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi Hiền nhỉ?"

"Sáu tháng hơn gì đó." 

"Vậy à, vậy thì Hiền cảm thấy hiện tại bản thân đã tránh được những phiền phức mà em gặp phải trước khi quen anh chưa? Đã cảm thấy mọi thứ ổn định hơn chưa?" Tôn Thi Vũ không phải khi không mà lại hỏi như vậy. Khi Phác Đáo Hiền đến trước mặt anh và ngỏ ý nhờ giúp đỡ cũng là vài ngày sau khi sinh nhật anh qua đi. Y khi đó cũng đợi anh tại băng ghế trước phòng học, sau khi qua đêm tại nhà Tôn Thi Vũ, Phác Đáo Hiền đương nhiên đã có được thông tin liên lạc của anh. Một cuộc gặp mặt đã được lên lịch hẹn, Phác Đáo Hiền chủ động đến gặp Tôn Thi Vũ như đã hẹn. Những việc diễn ra sau đó có thể đơn giản tóm tắt đại loại như là, y nhờ anh đóng giả làm bạn trai vì hiện tại không muốn bị ai làm phiền và cũng như tránh xa rắc rối. Tôn Thi Vũ nghe xong lý do thì cảm thấy rõ là thằng bé này đang nói nhảm, nhưng ma xui quỷ khiến, anh vẫn đồng ý với lời đề nghị của Phác Đáo Hiền. 

"Sao tự nhiên lại hỏi như vậy? Có ai làm phiền anh à?" 

"Không...anh chỉ muốn biết khi nào, ừm, Hiền hiểu đấy. Chia tay ấy mà, vì cũng lâu rồi." 

"Anh này, hiện tại anh có vui không? Ý là...sau khi có em xuất hiện rồi, Thi Vũ có cảm thấy cuộc sống của anh có thay đổi chút nào không?" 

Tôn Thi Vũ có chút bất ngờ trước câu hỏi của Phác Đáo Hiền, anh im lặng một lúc rồi nói: "Có một vài sự thay đổi, đến hiện tại thì là tích cực. Anh nghĩ vậy." 

"Anh lại trả lời không vào trọng tâm rồi. Em đang hỏi là anh có cảm thấy vui không?" 

"Có! Mặc dù anh và Hiền không gặp nhau thường xuyên, nhưng anh không phủ nhận rằng bản thân gần đây đều mong đến ngày hai mươi để được gặp Hiền." 

"Vui là được rồi." Phác Đào Hiền vô thức cảm thấy nhẹ nhõng sau câu trả lời của anh, y choàng áo khoác của mình lên người Tôn Thi Vũ. "Thật ra em vẫn luôn lo sợ, em sợ anh sẽ nhớ về thời hạn trong giao ước giữa chúng ta mà hỏi em rằng khi nào thì chúng ta chia tay."

"Em cảm giác rằng nếu như mình làm không tốt thì câu hỏi khi nào chúng ta chia tay sẽ càng đến nhanh hơn, nhưng khi nghe anh nói rằng anh đã rất vui thì em cũng thấy bản thân mình đã làm tốt phần nào." 

"Tôn Thi Vũ, sáu tháng vừa rồi. Anh thấy em người yêu mang tên Phác Đáo Hiền này thế nào? Có cảm thấy gói dùng thử người yêu này  xứng đáng để gia hạn vĩnh viễn không?" 

"..." Tôn Thi Vũ im lặng một hồi lâu. Một phút rồi hai phút trôi qua, Phác Đáo Hiền cảm giác sự tự tin lúc đầu của mình bị vơi đi phần nào. Thầm nghĩ thôi pha này khéo toang rồi, còn đang định suy nghĩ đến cảnh về  chỗ làm sẽ bị anh em cười vào mặt thì bất ngờ nhận ra Tôn Thi Vũ nghiêng người dựa vào vai mình từ bao giờ.

"Ừ, gia hạn thêm nhé. Anh cũng cảm thấy mình có chút thích Đáo Hiền rồi." Ánh mặt anh dịu dàng nhìn y. 

"Được, đều nghe anh hết. Giờ thì chúng ta về nhà nhé, cũng sắp mưa rồi."

"Hôm nay anh muốn đi AD!" 

"Được."

"Anh muốn ăn khuya."

"Được."

"Vậy chúng ta về thôi, người yêu của Tôn Thi Vũ." 

"Được!"

tbc.

___

Fic được viết bởi JustNoriMaina, beta bởi Mourir_ur_per

Định mệnh sau: Bẫy tình yêu - hapibunie


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net