Chương 18: Trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Thiều Trưởng công chúa đang luyện chữ trong phòng, nghe báo Huyện chúa đã về, bà đặt bút lông xuống, ra ngoài đón.

Khi Nhưỡng Thiện đi đã nói với bà, nàng muốn ra ngoài mua vài món trang sức mới, Trưởng công chúa không nghĩ nhiều, bèn để nàng đi, nữ hài tử mười mấy tuổi đã phải xuất giá, nữ nhi cũng không giữ được mấy năm, trưởng công chúa muốn cho nàng tùy tâm một chút.

Song không nghĩ tới, bà mới bước ra đã nghe thấy tiếng gào khóc của Nhưỡng Thiện.

Trưởng công chúa lập tức nôn nóng, bà rảo bước đi qua, thấy Nhưỡng Thiện đang khóc nấc không có hình tượng trước mặt chúng tôi tớ, bà vừa đau lòng vừa đau đầu, hết cách, đành phất tay với tỳ nữ cạnh Nhưỡng Thiện, tỳ nữ vội vàng đỡ nàng dậy, đưa về phòng.

Trưởng công chúa theo sau, đóng cửa lại, bà hỏi Nhưỡng Thiện đã xảy ra chuyện gì, tiếng khóc của nàng chợt im bặt, mắt nàng đỏ hoe, bất chợt nhìn về phía trưởng công chúa, trong mắt nàng ánh lên hy vọng lẫn cầu xin, trưởng công chúa chả lạ gì ánh mắt như vầy, đã từng, bà cũng như thế nhìn một người.

Ấy là ánh mắt muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

Trưởng công chúa mím môi, bà nhìn Nhưỡng Thiện nghiêng ngả lảo đảo chạy tới cạnh mình, sau đó khóc thút thít cầu xin: "Nương, người, người có thể giúp ta không."

Trưởng công chúa cúi đầu nhìn nàng, giọng bà nghe rất bình tĩnh, "Trước tiên con nói cho nương biết, hôm nay đã đi đâu?"

Nhưỡng Thiện không dám ngẩng đầu, ngập ngừng trả lời: "Chùa Trường Nhạc."

Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, đầu gần như cúi thấp đến ngực, trưởng công chúa thở dài, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Lần đầu tiên nữ nhi bà khóc thương tâm như vậy, chính là khi bệ hạ không cho phếp nàng tùy ý ra vào cung.

Thích một người không sai, chỉ là, người Nhưỡng Thiện thích quá cao quý, trưởng công chúa có muốn giúp nàng, cũng thật sự hữu tâm vô lực.

Thái độ bệ hạ rất rõ ràng, y không thích Nhưỡng Thiện, thậm chí còn có phần chán ghét, một phen tâm ý của nữ nhi, tất nhiên không được đáp trả.

Dẫu bà dùng đủ mọi cách, cưỡng ép nhét Nhưỡng Thiện vào hậu cung Vệ Tuân, trước tiên không nói bà có thể thành công không, nếu bà thật sự thành công, vậy nửa đời sau của nữ nhi, chắc chắn cũng không hạnh phúc.

Dùng thân phận Huyện chúa, bất kể nàng gả đến gia đình nào đều sẽ được tôn trọng, nhưng chỉ có gả cho hoàng đế, là tự rước lấy nhục.

Trưởng công chúa xót nàng, nhưng cũng không thể không khuyên, "Thiện nhi, việc này nương không giúp con được, nam nhân tốt thiên hạ vô số, về sau nương tìm một người cho con, quý tử văn võ song toàn, nhà cao cửa rộng, nhất định gả qua nở mày nở mặt, được không?"

Nhưỡng Thiện lại bắt đầu gào khóc, nàng không muốn gả cho người khác, nàng chỉ muốn gả cho người kia!

"Không tốt không tốt không tốt!"

Hôm nay Nhưỡng Thiện thật sự rất bi thương, nàng khóc đến thở hổn hển, trưởng công chúa từng chút vuốt lưng nàng trấn an, nhưng lại hoàn toàn không có hiệu quả.

Nhưỡng Thiện ngã vào lòng trưởng công chúa, khổ sở lên án: "Từ bé con đã thích hắn, thích lâu như vậy, nương à, con cảm thấy mình sẽ không thích ai khác nữa, nhưng trong mắt hắn trước giờ đều chưa từng có con."

Nàng thình lình ngẩng đầu, túm lấy y phục trưởng công chúa, "Nương, người giúp con đi, con, đời này không phải hắn con không gả!"

Trưởng công chúa hết sức khó xử, trước tiên bà không trả lời, Nhưỡng Thiện như thấy được hy vọng, nàng khẽ lay người trưởng công chúa, trên mặt rơi xuống hai giọt nước mắt, "Nương, xin người, nương, người đi hỏi một lần đi, bất kể thế nào, chí ít cũng cho con một đáp án, hắn tôn trọng người, không chừng còn sẽ đáp ứng."

Trưởng công chúa cười khổ, "Thiện nhi, con vẫn còn quá nhỏ, bệ hạ không hề tôn trọng ta, y đối tốt với ta, chẳng qua là để diễn trò cho người ngoài xem mà thôi."

Trưởng công chúa đau xót nói, Nhưỡng Thiện lại không chú ý đến điều đó, nàng mở to đôi mắt sưng đỏ, thắc mắc hỏi: "Mắc mớ gì đến bệ hạ?"

Trưởng công chúa: "... Không phải con thích, bệ hạ sao?"

Nhưỡng Thiện nhất thời như nghe được thấy chuyện hoang đường, nàng cau mày, đến quần áo trưởng công chúa cũng không túm nữa, nàng ghét bỏ nói: "Người nói gì vậy nương, sao con lại thích bệ hạ được, con thích Giang Toại cơ, Nhiếp Chính vương ấy!"

Dẫu có tu dưỡng tốt đến mấy, lúc này Trưởng công chúa không kiềm được, bà khiếp sợ bật dậy, "Con thích Nhiếp Chính vương từ bao giờ?!"

Nhưỡng Thiện bị nương nàng dọa sợ, ngơ ngác nói: "Con... con vẫn luôn thích Nhiếp Chính vương mà."

Ngày bé trêu cợt vì muốn khiến hắn chú ý, sau này lớn rồi nói bóng nói gió là biệt nữu quan tâm, về phần lấy lòng Vệ tuân, đó là vì muốn có lại quyền hạn ra vào cung, nếu không nàng sẽ luôn không gặp được Giang Toại, nàng thích rõ ràng đến vậy, té ra chưa ai nhận thấy ư?

Nhưỡng Thiện bị sốc.

*

Trong hoàng cung, Văn Hoa điện, Vệ Tuân không mời tự tới, còn mang theo một bộ cờ noãn ngọc nước Bà La tiến cống. Hai người đánh cờ, Giang Toại cầm quân trắng, sau khi hạ xuống, hắn hỏi Vệ Tuân: "Các nơi đang tiến hành thi Hương, cuối tháng có thể kết thúc, thi Hội vào kiến vào tuần đầu* tháng bảy, bệ hạ nghĩ sao?"

*thượng tuần: theo lịch cổ của Trung Quốc, 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬,tương đương từ ngày 1 - 10 của tây lịch), trung tuần (中旬,tương đương từ ngày 11 - 20) và hạ tuần (下旬,tương đương từ ngày 21 - 30).

Tầm mắt Vệ Tuân dừng trên bàn cờ, đắn đo một hồi, y cũng hạ xuống một quân, rồi ngẩng đầu, nhẹ cười với Giang Toại, "A Toại quyết định là được."

Giang Toại rũ mắt, nhìn lướt qua bàn cờ.

Vệ Tuân văn võ song toàn, nét chữ đẹp cứng cáp, lại cực thông hiểu âm luật, thậm chí diệu bút đan thanh*, cũng thuộc trình độ bậc thầy, ngay cả gia gia y, vị hoàng đế thích vẽ tranh làm thơ kia đều không sánh bằng. Song, không ai hoàn hảo cả.

*Diệu bút đan thanh [妙笔丹青]: chỉ tài vẽ tranh thủy mặc tuyệt diệu (tranh thủy mặc tức tranh vẽ từ mực (mặc) và nước (thủy). Đan thanh là màu đỏ và xanh thường được dùng trong tranh thủy mặc xưa vì là hai màu khó phai nhất, hiện nay có thể dùng cụm từ này ý chỉ là tranh mực nước nói riêng hoặc hội họa nói chung.)

Giang Toại đã nhường y vài quân, nhưng y vẫn không cứu vãn được cục diện nghiêng về một phía hiện tại.

Biểu tình bất biến, Giang Toại nói nhỏ trong lòng, đồ chơi cờ dở.

Nếu có người nghe được tiếng lòng hắn, ắt sẽ phát hiện trong giọng nói còn có một phần vui sướng khi người gặp họa không dễ nhận ra.

...

Nói xong chuyện khoa cử, Giang Toại lại nhắc tới chuyện đi sứ của Túc Nhật, chương trình đã chuẩn bị xong xuôi, bên Túc Nhật cũng đã chào hỏi trước.

"Sứ giả bọn họ phái tới là Nhị hoàng tử, thái tử Túc Nhật là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử là đệ đệ cùng cha khác mẹ với gã, người này văn thao võ lược, tài hoa hơn người, nhưng danh vọng ở nước nhà không cao, nghe nói người này uổng có tài hoa, bên trong kỳ thực là một tên ăn hại sa vào hưởng lạc, Túc Nhật phái gã đi sứ, không biết là có ý gì."

Vệ Tuân vê một quân cờ đen, nghe mấy lời ấy, y ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt thấu triệt nhìn Giang Toại, "Thái tử Túc Nhật tuy đã bắt đầu giám quốc, căn cơ chưa vững, Nhị hoàng tử không muốn tranh phong với gã, kể ra cũng là người thông minh, bất luận gã ta có ý gì, gặp chiêu nào phá chiêu nấy là được."

Lời này cũng nhất trí với ý nghĩ của Giang Toại, hắn cười cười, sau đó liền thấy, Vệ Tuân quyết đoán hạ cờ, bức chết quân mình vào một góc.

Giang Toại: "..."

Đúng là bất ngờ, kỳ nghệ của y là do mình dạy.

Phía bên kia, Vệ Tuân còn đang nói thầm, "Sao lại thua rồi, hôm nay không có tâm trạng, A Toại, chơi với trẫm ván nữa đi."

Đâu phải hôm nay ngươi mới không có tâm trạng, ngươi đã không có tâm trạng rất nhiều năm rồi.

Lượm quân trắng lại, Vệ Tuân cũng cùng lượm, y nhặt quân đen, con cờ noãn ngọc va vào nhau, phát ra âm thanh ngọc thạch lanh lảnh, lúc này, Giang Toại lại nhắc tới một việc.

"Bệ hạ hôm nay răn dạy Nhưỡng Thiện Huyện chúa, khi về sợ là nàng sẽ khóc lóc kể lể với trưởng công chúa."

Không thể không nói, Giang Toại vẫn rất hiểu Nhưỡng Thiện, còn chẳng phải quay về khóc à.

Vẻ mặt điềm tĩnh của Vệ Tuân nháy mắt mất tăm, y ném những quân cờ vừa nhặt lên hộp gỗ, mặt vô biểu tình nói: "Hử? A Toại cảm thấy trẫm làm sai à?"

"... Thế cũng không hẳn," Giang Toại cười gượng hai tiếng, "Hiện giờ dòng họ hoàng thất rất ít ỏi, Nhưỡng Thiện Huyện chúa là nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa, về tình về lý, bệ hạ đều nên cho nàng vài phần mặt mũi."

Suy cho cùng, danh tiếng của trưởng công chúa ở dân gian tốt như vậy, có bà hỗ trợ, vị trí của Vệ Tuân sẽ ngồi ổn hơn.

Lời này Giang Toại chưa nói ra, song Vệ Tuân đã hiểu rõ, trầm mặt, Vệ Tuân nhất thời không nói chuyện.

Nói thật, y không thích vị cô mẫu kia, nhưng cũng không chán ghét. Vệ Tuân không phải người thích chơi tiểu tính tình, vì quyền lực, cần thiết đóng kịch y cũng nguyện ý, y có thể nhẫn nại tôn kính cùng coi trọng Chúc Thiểu Trưởng công chúa đủ kiểu, nhưng y không thể kiềm chế được khi nữ nhi bà ở ngay dưới mí mắt, đoạt người của y.

Vừa nhớ đến ý nghĩ chân thực của nha đầu Nhưỡng Thiện kia là gì, trong lòng Vệ Tuân đã bùng lên ngọn lửa vô danh.

A Toại há là người nàng ta có thể mơ ước ư?!

Nếu không phải Giang Toại không hề có cảm giác với nàng, thậm chí đến cả việc nàng thích mình cũng chưa phát hiện, thì y đã sớm gả Nhưỡng Thiện sang núi biển bên kia rồi.

...

"Trẫm không thích nàng,"

Đột nhiên, Vệ Tuân ngước mắt, nói ra lời ấy với Giang Toại.

Giang Toại đã cảm giác được nên không giật mình, có điều hắn không rõ, Nhưỡng Thiện rất tốt với Vệ Tuân, mỗi lần thấy y đều hăng hái nịnh nọt, thế sao còn phản tác dụng nhỉ.

"Tại sao?"

"Không có lý do," Vệ Tuân trả lời rất nhanh, kế đó y lại hỏi, "Ngươi thì sao, A Toại, thích nàng hở?"

Cơ thể Giang Toại cứng đờ, vấn đề này thật đáng sợ, nhìn chung quanh, thấy ngoại trừ Tần Vọng Sơn thì không còn ai khác, hắn không khỏi hơi cong người, thò qua, nhỏ giọng nói: "Thực ra... ta hơi sợ nàng."

Hắn nói rất cẩn thận, còn nhìn sắc mặt Vệ Tuân, Vệ Tuân nghe thế, đầu tiên là nhướng mày, sau đó bả vai run lên, cười ra tiếng.

Không phải một tiếng thản nhiên, mà là một chuỗi cười sang sảng.

Biểu tình Giang Toại và Tần Vọng Sơn y chang, hai người cùng ngẩn tò te nhìn hoàng đế cười đến đỡ eo, qua hồi lâu, cười đủ rồi, y mới thở một hơi thật dài, sau đó lần nữa ngẩng đầu, nhìn Giang Toại.

Trên mặt còn sót lại ý cười, nói thật, bộ dáng Vệ Tuân cực kỳ đẹp, nhưng bình thường mọi người chỉ thấy long bào lẫn uy nghiêm của y, rất khó đặt cảm tưởng thế tục lên người y, mà khi y phá lên cười không ngừng được như người bình thường, Giang Toại mới phát hiện, y cũng là một thiếu niên trong sáng tựa trăng*.

*Phong thanh nguyệt lãng [风清月朗]: trăng thanh giỏ mát, ý chỉ cảnh đẹp về đêm, hoặc ẩn dụ sự cao quý.

Khi y nhìn Giang Toại, Giang Toại cùng nhìn y, cảm khái thịnh thế mĩ nhan của hoàng đế, bấy giờ, Giang Toại mới phát hiện, ánh mắt hoàng đế nhìn y có điểm kì lạ, như là... hắn ngày thường nhìn Thế Tử.

Có phần từ ái.

Giang Toại không khỏi nhíu mày, mà ở đối diện, Vệ Tuân buồn cười lắc lắc đầu, gần như thở dài nói: "A Toại, chừng nào ngươi mới có thể trưởng thành đây."

Giang Toại năm nay đã 23 tuổi: "...???"

____________

(o_O)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net