Chương 20: Xuất cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Tuân không có ở Võ Anh điện, dù sao năm nay y mới 17 tuổi, cũng không thể liên tục làm việc cường độ cao thời gian dài. Buông tấu chương, Vệ Tuân đi Diễn Võ trường, đánh vài trận kiếm thật giáo thật với nhóm giáo đầu ngày thường huấn luyện Vũ Lâm quân.

Khi nhóm giáo đầu vừa lên, còn định bụng phải giữ cho hoàng đế mấy phần mặt mũi, lát nữa phải thua thật trân một ít, đến lúc thật sự động thủ, bọn họ mới phát hiện, bản thân nghĩ nhiều rồi.

Thân thủ bệ hạ hoàn toàn không giống một thiếu niên, y khổng võ hữu lực*, dưới chân sinh phong, bất luận là tốc độ hay sức lực, nhóm giáo đầu đều không thể sánh bằng, một giáo đầu đơn độc vào sân bị đánh bại, vài người bọn họ cùng lên, lúc này trận chiến mới miễn cưỡng ngang sức.

*khổng võ hữu lực [孔武有力]: rất oai phong và có sức mạnh, chỉ người rất mạnh, cực kỳ có khí lực.

Nhưng chưa đủ, cuối cùng, mấy người này đều bị Vệ Tuân đánh ngã ra đất.

Nhóm giáo đầu thua, một chút oán khí lại không phát ra được, trên mặt đầy khiếp sợ và ngưỡng vọng.

Đây là lực lượng của chân long thiên tử trong truyền thuyết ư? Chưa từng luyện qua mà lại có thể đánh bẹp bọn họ dựa vào công phu quyền cước của mình!

Vệ Tuân đứng ở một bên, nhận khăn Tần Vọng Sơn đệ, thờ ơ lau tay.

Thắng không kiêu, bại không nản, hình tượng của Vệ Tuân trong lòng nhóm giáo đầu càng thêm cao lớn.

Thực ra, Vệ Tuân căn bản không để bọn họ vào mắt, cho nên có thắng cũng chẳng thấy cao hứng.

...

Đúng lúc này, một thị vệ đột nhiên xông vào, khóe mắt Vệ Tuân thấy hắn ta, nhưng lại không hỏi chuyện gì xảy ra, thị vệ cũng biết quy củ, một mạch chạy nhanh đến cạnh Tần Vọng Sơn, thì thầm vài câu, Tần Vọng Sơn bỗng ngẩn người, vội vàng cầm phất trần đi tới, thấp giọng thuật lại cho Vệ Tuân.

Vệ Tuân nghe xong, nào là không đếm xỉa tới, từ từ mưu tính, tất cả đều bay biến, y ném toẹt cái khăn, quắc mắt giận nhìn thị vệ, "Chuyện lớn nhường ấy, tại sao không trực tiếp nói cho trẫm?!"

Thị vệ: "..."

Trong lúc nằm vùng, toàn bộ tin tức truyền đạt cho Tần tổng quản, không được trực tiếp nói ra, đấy không phải quy củ ngài tự lập sao???

Thị vệ ủy khuất, nhưng thị vệ không nói.

Quy củ này vốn là Vệ Tuân dùng để phòng mình lật xe, chẳng may bị Giang Toại phát hiện, y có thể lập tức đẩy nồi lên người Tần Vọng Sơn, nói hết thảy đều là Tần Vọng Sơn tự chủ trương, mà y là một hoàng đế đơn thuần, yếu đuối lại ngây thơ, không hề hay biết chuyện gì hết.

Vô sỉ nhất chính là, thời điểm lập ra cái kế hoạch vô liêm sỉ này, Vệ Tuân không hề tránh Tần Vọng Sơn, Tần Vọng Sơn không chỉ phải làm hiệp sĩ đội nồi, mà còn phải mang ơn đội nghĩa, kích động muôn phần khi được làm người gánh tội, như kiểu cõng nồi lớn trên lưng là chuyện làm rạng rỡ tổ tông cỡ nào.

Tần Vọng Sơn: Mỉm cười mệt mỏi.jpg

Diễn Võ trường cách Văn Hoa điện khá xa, Vệ Tuân vội đi, ngay cả ngự liễn cũng không ngồi, vừa bước vào bậc cửa Văn Hoa điện, Vệ Tuân liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong.

"... Bổn cung là quả phụ, vương gia cũng biết chuyện này. Hôm nay bổn cung tới, không phải vì để vương gia lập gia đình mà thúc giục vương gia thành hôn, bổn cung chỉ là lo lắng, đời người đằng đẵng, dẫu thân ở vị trí nào, thời điểm khó khăn nhất, chung quy không phải những ngày tháng từng trải, khi vạn sự suôn sẻ, sẽ không ai cảm thấy mình thiếu cái gì, nhưng một khi có chuyện không thuận lợi, cảm giác đơn côi, vắng lặng, thân đơn bóng chiếc sẽ mau chóng nuốt chửng người ta, đạt được vui sướng, không ai để mà sẻ chia, gặp đau khổ, chẳng có người an ủi."

"Sau này trong vô số ánh đèn muôn nhà, ngày tháng hòa thuận vui vẻ, bổn cung không nghĩ vương gia chỉ có thể ít ỏi thắp ngọn đèn đơn độc, đọc được một câu khá thú vị, hay thơ văn xúc động, muốn ngoảnh đầu kể rõ, lại chợt phát hiện, trong phòng trống không. Trên đời người vô số kể, thế nhưng chẳng có lấy một người có thể cùng vương gia đồng cam cộng khổ."

Bước chân Vệ Tuân dừng ngoài cửa, Giang Toại ngồi ở hạ vị, đưa lưng về phía Vệ Tuân, y không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng lại có thể nhìn thấy tịch liêu vờn quanh.

... Nghe qua, đây là cách giục cưới của người làm công tác văn hóa, không ép ngươi, không ra vẻ trưởng bối, lại trong nháy mắt chọc trúng nỗi lo sợ nhất trong lòng ngươi, giết người vô hình.

Đẳng cấp của trưởng công chúa, ăn đứt cả trăm Chu đại nhân.

Rõ ràng là Giang Toại nghe lọt, hơn nữa cả người đều trở nên tang thương, Vệ Tuân sợ hắn bị thuyết phục, sau đó buông lỏng, y giận tái mặt, đương lúc muốn bước vô, lại nghe thấy giọng Gianh Toại ở trong vang lên.

"Điện hạ nói không sai, chẳng qua mỗi người đi đường riêng, có lẽ ý nghĩ của bổn vương ngày sau sẽ đổi, nhưng giờ phút này, bổn vương vẫn chưa muốn suy xét chuyện này."

Vệ Tuân ngoài cửa ngơ ngác chốc lát, mà trưởng công chúa sau cửa cũng ngớ ra một lát.

Bà không ngờ mình đã nói đến thế rồi, Giang Toại vẫn không thay đổi chủ ý, trưởng công chúa cảm thấy nghi hoặc với thái độ kiên quyết của Giang Toại, nhưng vì hạnh phúc tương lai của nữ nhi, bà vẫn hẵng còn muốn cố gắng một phen, đang muối đổi hướng khuyên, thì thình lình Vệ Tuân từ ngoài cửa đi vào.

Vệ Tuân và Giang Toại ghé qua chỗ nhau mỗi ngày, khi hai người đến cung điện đối phương, thái giám đều không thông báo, chợt thấy Vệ Tuân tiến vào, công chúa thoáng kinh ngạc, tiếp đó, bà vội vàng đứng dậy, hành lễ với Vệ Tuân.

"Gặp qua bệ hạ."

Vệ Tuân không biểu tình gật đầu với bà, trước kia còn tiến lên đỡ bà, hiện tại ngay cả động tác ấy cũng lười làm, "Cô mẫu đứng lên đi."

Sau khi trưởng công chúa đứng dậy, Giang Toại chậm một nhịp cũng đứng dậy theo, có điều hiện giờ tâm tình hắn không tốt lắm nên không lên tiếng.

Vệ Tuân không nhìn hắn mà cứ nhìn trưởng công chúa, "Không nghĩ tới cô mẫu lại ở đây, cô mẫu tìm Nhiếp Chính vương có việc gì?"

Trưởng công chúa cười khéo, "Nói hai câu việc nhà thôi."

"Vậy à." Vệ Tuân ngoài cười nhưng trong không cười, "Trẫm còn tưởng cô mẫu tới xin lỗi Nhiếp Chính vương cơ đấy."

Không ai thích bị vạch khuyết điểm, sau khi trưởng công chúa đến đây liền không đề cập chi tới chuyện hôm qua, đầu tiên là bà không cho rằng Nhưỡng Thiện làm sai cái gì, thứ hai, bà muốn có mối quan hệ tốt với Giang Toại, nên không muốn nhắc hắn nhớ tới chuyện quá khứ, mà Vệ Tuân lại chẳng chút bận tâm đến mặt mũi của bà, cứ nói toạc ra, trưởng công chúa đứng đực ra, mặt trắng bệch.

Từ sau khi lão hoàng đế chết, bà thân là nữ nhân tôn quý cả Vệ triều, dù đã điệu thấp, những mỗi ngày đều được người nịnh bợ, lâu ngày, dẫu cho nhắc nhở bản thân trong lòng mỗi ngày chớ bị bề ngoài mê hoặc, nhưng bà vẫn tự cho là đúng.

Hoàng đế gõ khiến bà nháy mắt tỉnh táo lại, người trước mắt bà là vãn bối, nhưng cũng là hoàng đế, ở trước mặt y, bất luận là bà, hay nữ nhi bà, đều không có tư cách tự đại.

Trưởng công chúa gượng cười, "Là bổn cung quên, đến lúc tiện muốn nói. Vương gia, Nhưỡng Thiện không hiểu chuyện, bổn cung sẽ xử phạt nó thỏa đáng, xin ngài đại nhân độ lượng, đừng so đo với nó."

Giang Toại ngẩn người, hắn hồi thần, vội xua tayy nói mình căn bản không thèm dể ý, được Giang Toại đáp lời, trưởng công chúa liền ra về. Hôm qua khịa nữ nhi, hôm nay móc mẹ ruột, Vệ Tuân đối với phủ trưởng công chúa, thật đúng là không phải hà khắc bình thường.

Giang Toại lén nhìn Vệ Tuân, lại phát hiện Vệ Tuân cũng đang nhìn hắn, chẳng qua khác hắn là, nhìn người còn phải lén lút, người ta là quang minh chính đại nhìn.

Giang Toại: "..."

"Bệ hạ có việc?"

Vệ Tuân không trả lời, cứ dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy, liếc hắn từng cái, mặc kệ y liếc bao nhiêu, vẻ mặt Giang Toại vẫn mù mờ nhìn y, Vệ Tuân nhụt chí một hồi, trông cậy vào Giang Toại tự hiểu được là mơ tưởng, y đành phải đích thân hỏi: "Cô mẫu tìm ngươi nói gì đó, không định nói cho trẫm sao?"

Hỏi xong, Vệ Tuân có điểm tức tối, y có chuyện gì đều nói cho Giang Toại, nhưng Giang Toại có chuyện gì lại chưa bao giờ nói cho y! Hắn thà thổ lộ với hồ bằng cẩu hữu, cũng không tâm sự với trẫm!

Đám hồ bằng cẩu hữu nào đó: Chớ cue, chúng ta đang cúc cung tận tụy vì ngài đấy, bệ hạ.

...

Vệ Tuân càng nghĩ càng giận, y xếp người vào cạnh Giang Toại, mua chuộc bồ câu của hắn, kia đều là bị buộc bất đắc dĩ, hễ Giang Toại nguyện đối xử chân thành với y, y đến nỗi làm vậy ư?

Chỉ dựa vào bổ não, Vệ Tuân đã làm mình bực khùng luôn rồi, rõ ràng Giang Toại chưa nói gì sất, hắn đứng yên, lặng lẽ nhìn khí thế càng ngày càng lạnh quanh thân hoàng đế, rất có xu hướng hờn hắn một phen.

Vệ Tuân oán người chưa từng nể nang, một câu là có thể làm cho người ta nghẹn chết, Giang Toại chưa lĩnh hội qua, nhưng hắn gặp rồi, hắn không muốn nối gót trưởng công chúa đâu, chớp chớp mắt, hắn đột nhiên mở miệng, "Bệ hạ."

Vệ Tuân xốc mí, đến câu gì cũng không thèm hỏi.

Cả người tỏa ra áp suất thấp trẫm không vui, nếu không dỗ trẫm thì ngươi toi.

Giang Toại gãi gãi đầu, "Thần muốn xuất cung, được chứ?"

"Về trước bữa tối." Những lời này là hắn thấy sắc mặt Vệ Tuân không tốt mới cố mà bổ sung.

Vệ Tuân chưa nói được hay là không, y tự hỏi trong chốc lát, bỗng quay đầu, "Có thể mang trẫm theo không?"

Giang Toại lộ ra thần sắc khó xử, "Chuyện này..."

Vệ Tuân: "..."

Được rồi, ngươi không cần nói nữa.

_____________

Tác giả nêu suy nghĩ của mình: Vệ Tuân: Trẫm thật thảm...

_____________

Meme:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net