Chương 22: Lòng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Giang Toại xuất cung là ra từ cổng Thừa Thiên, Giang Lục đã ngồi trên cây gần đó, nhưng hôm nay hắn đi từ cổng Tây Hoa, cổng Thừa Thiên nằm phía Bắc, cổng Tây Hoa ở phía Tây, Giang Lục căn bản không thấy bóng dáng Giang Toại.

Không có Giang Lục theo sau, cả người Bào Phú tinh thần sảng khoái.

Bởi vì buổi tối hai người đều phải về nên bọn họ không đi quá xa, bèn tìm một quán trà quen thuộc ngay phụ cận hoàng thành.

Giang Toại chưa từng tới quán trà này, Bào Phú lại là khách quen nơi đây, vừa thấy y vào cửa, khóe miệng chưởng quầy giần giật, vô cùng không muốn tiếp đón y.

Không vì gì khác, vị đại nhân này mỗi lần lại đây tiêu tiền thiếu nửa thì không nói, đằng này trước khi đi còn tiện thể lấy không ít lá trà của bọn họ, có một lần, y thậm chí còn lấy đi một ấm trà.

Bào Phú lớn lên ngọt, lại biết nói chuyện, hơn nữa cực kỳ am hiểu giả bộ đáng thương, dù tinh thần chưởng quầy có xốc lên mười hai vạn phần, nhưng vẫn không địch lại được tiến công bán manh của y.

Thôi thôi, chút chè không đáng tiền, gã từ bỏ vùng vẫy đi thôi.

...

Tìm chỗ thanh tịnh ngồi xuống, chờ chưởng quầy bưng trà lên, Bào Phú nâng chung trà, trước tiên ngửi ngửi hương trà, sau đó mới ngẩng đầu, hỏi Giang Toại: "Nghe bảo vài ngày trước A Toại bị bệnh, hiện tại bệnh tốt hơn chút nào chưa?"

Giang Toại ăn ngay nói thật đáp: "Không bệnh, ta giả vờ đó, chính vì không muốn thượng triều."

Bào Phú có chút sững sờ, đại khái là không ngờ Giang Toại cũng sẽ làm ra loại chuyện giả bệnh trốn vào chầu này, có điều trong nháy mắt, y liền nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng bệnh cũ của ngươi lại phát tác chứ."

Giang Toại rủ mắt uống trà, không trả lời.

Tầm bốn năm năm trước, Giang Toại còn chưa từ bỏ ý định giải độc, bất kể là phương thuốc dân gian, hay bài thuốc bí truyền giang hồ, ai đến hắn cũng không chối từ, có một khoảng thời gian, có người đề nghị với hắn, có thể dùng cách tắm thuốc để áp chế độc trong người. Giang Toại thử rất lâu, nhưng rồi phát hiện không chút hiệu quả, vả lại tắm thuốc làm trên người hắn vương đầy mùi thảo dược, hầu như mỗi người đều lại hỏi hắn bị bệnh gì không.

Giang Toại trả lời giống nhau rằng bệnh cũ phát tác, nếu có người lắm chuyện hỏi bệnh cũ gì, hắn liền nói dạ dày không khỏe, đây là lí do Vệ Tuân sống chết không để hắn tự ăn cơm, đến tận bây giờ, y còn lệnh Thái Y viện mỗi ngày nghiên cứu chế tạo dược thiện có thể bảo vệ bao tử, tiếp đó lại để Ngự Thiện phòng nấu ra.

Món Ngọc Lưu Ly Giai Vị lần trước, Vệ Tuân chỉ nói dùng mười mấy loại hương liệu, chứ không nhắc tới, mười mấy loại hương liệu này, có đến bảy tám loại là dược liệu quý hiếm.

Từ sau khi Giang Toại ngừng tắm thuốc liền báo cho mọi người rằng bản thân đã trị hết bệnh, ngoại trừ Giang Truy không thể giấu thì những người khác đều tin vào cách nói này của hắn, chỉ có Vệ Tuân trước sau vẫn lo lắng, luôn cảm thấy căn bệnh này rất dễ tái phát, nên cần nghỉ ngơi thật tốt.

Nhớ tới Vệ Tuân thì không thể tránh khỏi nhớ tới giấc mộng kia, kết hợp với lời nói hôm nay của trưởng công chúa, Giang Toại không nén được bắt đầu tự hỏi. Hắn đời này chú định là phải suốt đời lẻ loi, người khác có thê tử, con cái, còn có thể có nhạc gia* và thêm nhiều thân thích, nhưng hắn không có, người nhà của hắn chỉ có vài người như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, về sau chỉ ít đi, chứ sẽ không tăng lên.

*nhạc gia: nhà bố mẹ vợ

Vậy nên hắn đặc biệt coi trọng những người thân duy nhất này, cả nhóm bạn thâm giao tri kỉ nữa, bất chấp tương lai bọn họ có phản bội hắn hay không, giờ phút này đây, hắn cũng không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may.

Tờ danh sách kia Giang Toại không giao cho Vệ Tuân, hắn thay đổi ý tưởng, trước khi nói cho Vệ Tuân, hắn muốn nói cho nhóm hảo hữu của mình trước, để bọn họ có mục đích thay đổi, bọn họ chủ động thân cận với Vệ Tuân dù sao vẫn đáng tin hơn so với việc hắn một mực khẳng định.

Nghĩ vậy, Giang Toại đặt chén trà xuống, "Tình cảnh của người ở Bộ Hộ thế nào?"

Đề tài nhảy rất nhanh, Bào Phú chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Khá tốt, hai tháng ta đi, trong kinh không có biến động, Vương đại nhân là người tốt, ông ấy giữ lại tất việc của ta, chờ ta về xử lý."

Dẫu điều này khiến nửa tháng tiếp theo y bận như chó ở Bộ Hộ, nhưng họa là chỗ dựa của phúc, không ai thay thế chức vị của y, vị trí Thị lang y vẫn ngồi rất vững.

Nói đến đây, hai mắt Bào Phú cười cong như trăng, "Ít nhiều cũng nhờ A Toại, nếu không phải Vương đại nhân kiêng nể mặt mũi ngươi, chắc chắn sẽ không đối tốt với ta vậy đâu."

Ai chẳng biết Bào Phú là người của Nhiếp Chính vương, Giang Toại cũng biết điểm này, bởi vậy hắn mới hơi lo lắng, lặng im một chốc, Giang Toại hỏi: "Không ai làm khó dễ ngươi chứ?"

Trong triều, nửa xu nịnh hắn, nửa chán ghét người của hắn, có người đối tốt với Bào Phú vì hắn, thì chắc chắn cũng có người vì hắn mà đối xử tệ với Bào Phú.

Bào Phú nghiêng nghiêng đầu, từ lâu y đã muốn nói, nhận thức của Giang Toại với bản thân hình như có hiểu lầm gì đó, lòng trung thành và cố gắng của hắn ngần ấy năm tất cả mọi người đều đặt trong mắt, lúc ban đầu hắn làm Nhiếp Chính vương, đúng là trong triều có nửa này nửa nọ, nhưng nhiều năm qua đi, bệ hạ không khác gì tự mình chấp chính, mọi người đã sớm minh bạch Giang Toại thật sự tốt với bệ hạ và Vệ triều, những người chán ghét hắn, đã phản chiến từ đời rồi.

Ngay cả hai vị Tả tướng Hữu tướng miệng thì chê nhưng thân thể thành thật này, trên triều ngại mặt mũi nên mới hờn hắn chút. Ấy đều là tiểu đánh tiểu nháo, nếu thực sự có người muốn châm ngòi ly gián, náo loạn triều cương, hai người bọn họ nhất định là người đầu tiền nhảy ra mắng đối phương máu chó đầy đầu.

Hiện tại thiên hạ thái bình, đều nhờ Nhiếp Chính vương bao năm qua ngăn cơn sóng dữ, cân bằng triều chính, ngươi muốn qua cầu rút ván, cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không!

Bên trên là lời duy nhất Tả tướng và Hữu tướng đứng cùng chiến tuyến.

Lẽ tất nhiên, Tả tướng Hữu tướng thích sĩ diện, việc này dám chắc không đời nào để Giang Toại biết, cho nên đấy là lời bọn họ lén nói.

Cũng chính vì lí do này, ấn tượng của Giang Toại về triều thần vẫn dừng lại ở những năm trước, hắn luôn cho rằng bên ngoài rất nhiều người chán ghét người của mình, mà Bào Phú là thân tín của hắn, nhất định ở ngoài đã chịu không ít ấm ức.

Nhưng dựa vào quan hệ tốt với Nhiếp Chính vương mới mở ra con đường làm quan Bào Phú: "..."

Sầu người quá, A Toại cái gì cũng tốt, chỉ có không tự tin.

Thở dài khe khẽ, Bào Phú nói: "Không ai làm khó ta cả, mọi người thích ta lắm đấy."

Nếu y không thở dài, chắc Giang Toại còn tin nhưng vì y thở dài một hơi, Giang Toại lập tức sáng tỏ, Bào Phú đây là an ủi hắn, ngữ khí y bất đắc dĩ như vậy, sau lưng tất nhiên không quá tốt.

Giang Toại hơi dừng, rồi kiến nghị: "Tuy nói thế, nhưng về sau ngươi vẫn ít lui tới với ta đi."

Khuôn mặt vốn đang mỉm cười của Bào Phú nhất thời cứng lại, y sợ bay màu, mắt trợn trừng nhìn Giang Toại, "Vì sao?!"

"Bởi vì..." Giang Toại há miệng, "Qua lại với ta quá nhiều, người khác sẽ tưởng ngươi là người của ta."

Bào Phú ngẩn người, đúng lý hợp tình nói: "Bọn họ nói có sai đâu, ta vốn dĩ là người của ngươi mà!"

Giang Toại đau đầu, "Ý ta là, bọn họ sẽ cho rằng người ngươi nguyện trung thành là ta, là thần tử, phải hết lòng dốc sức vì hoàng thượng."

Bào Phú lơ mơ nghe, y nghi hoặc hơi hé miệng, rất lâu không nói lời nào, lát sau, Giang Toại mới nghe được y chậm rì hỏi: "Thế nhưng, việc ta là người của ngươi, và ta dốc sức vì hoàng thượng có gì mâu thuẫn hả? Ta vẫn luôn là người của ngươi, cũng vẫn luôn là bề tôi trung thành của hoàng thượng, tới tận bây giờ, cũng đã nào ai nói qua cái gì."

Nói cho cùng hoàng thượng và Nhiếp Chính vương là nhất thể, bọn họ cùng vào cùng ra, hoàng thượng kế thừa Nhiếp Chính vương, đăm chiêu suy nghĩ, mặc dù cùng Nhiếp Chính vương khác đường, nhưng cũng tới bến. Y là người của Nhiếp Chính vương, vậy thì, theo nghĩa nào đó, y cũng là một người phe hoàng thượng, Tả tướng Hữu tướng sẽ làm trái hoàng đế, chỉ có Nhiếp Chính vương, bất luận hoàng đế làm cái gì, hắn đều hết sức ủng hộ.

Cho tới nay, Bào Phú toàn nghĩ vậy, nhưng mới nãy nghe Giang Toại nói, y đột nhiên có điểm không rõ, sao lời trong lời ngoài của hắn, giống như tách rẽ mình và hoàng đế ra nhỉ.

Tựa như, hắn và hoàng đế đã đứng ở phe đối lập.

Bào Phú chỉ là lớn lên trông non, chứ bên trong y vẫn rất chín chắn, cái nên hiểu không nên hiểu, y hiểu tất. Từ từ phân biệt kĩ ngụ ý trong lời Giang Toại, Bào Phú biến sắc, lúc này, y hoàn toàn cười không nổi nữa.

Y thậm chí không thể tưởng tượng được, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, và dấu vết ở đâu, chứng tỏ sự biến hóa giữa hai người.

Y hiển nhiên nào dè được, bởi vì tất cả đều do bệnh nhân mắc chứng ảo tưởng bị hại thời kì cuối Giang Toại bổ não ra.

...

Lời đã nói hết, cũng hiểu sương sương rồi, Giang Toại trái lại còn có tâm tình an ủi y, "Lòng người dễ đổi, đạo lý này, chờ ngươi lớn sẽ hiểu."

Bào Phú phản ứng lại, y không rảnh so đo với Giang Toại việc hắn coi như trẻ con, y vội vàng hòi: "Bệ hạ, bệ hạ y quả thực..."

Giang Toại nhớ tới con sói mắt trắng được miêu tả trong sách kia, thành công nở một nụ cười thê lương.

Bào Phú: "...!!!"

Dựa vào nụ cười này, Bào Phú thành công bổ não ra cốt truyện 50 vạn chữ người vợ tấm cám thê thảm bị vứt bỏ. Nếu không nói không phải người một nhà, thì không vào cửa nhà đâu.

Giang Toại hồi tưởng trong chốc lát liền khôi phục, sói mắt trắng trong sách đúng là đáng giận, may mà hiện tại hoàng đế vẫn là một tiểu khả ái ngoan ngoãn. Nhớ tới hôm nay rõ ràng chẳng có việc gì, Vệ Tuân lại vẫn lo lắng không yên chạy đến Văn Hoa điện, bây giờ Giang Toại mới phát giác, lúc ấy Vệ Tuân hẳn là tới cứu cánh.

Hắn cứu Vệ Tuân nhiều lần khỏi bị giục hôn như vậy, Vệ Tuân rốt cuộc cũng tới hồi báo hắn một lần.

Nhẹ cười, Giang Toại nâng chung trà, vừa muốn uống, lại thấy mắt Bào Phú hồng hồng nhìn mình, bộ dáng ngươi chịu ủy khuất lòng ta đau nhói.

Giang Toại: "..."

Đây là làm sao thế, hắn không phải chỉ là nhắc nhở y một câu, bảo y về sau cẩn thận thôi sao? Hắn nói cũng đâu sai, lòng người chính là dễ đổi, một ngày nào đó, tiểu khả ái ngoan ngoãn của hắn sẽ biến thành sói mắt trắng trong sách.

Chủ ý của hắn là nhắc nhở, Bào Phú lại cho rằng đã xảy ra chuyện gì, A Toại tốt của y, cuối cùng vẫn bị hoàng đế nghi kỵ. Tên sói con kia, đến cùng đã làm chuyện xấu gì mới khiến A Toại lộ ra nụ cười khổ sở đến nhường ấy!

Giang Toại nói mấy câu, làm cho ấn tượng của Bào Phú đối với hoàng đế tuột dốc không phanh, trước kia y nghĩ hoàng đế là chân long thiên tử, thánh nhân minh quân, giờ y cho rằng hoàng đế là tiểu nhân âm hiểm, sói mắt trắng sống.

Mãi đến khi rời trà lâu, Bào Phú cũng chưa bình tĩnh lại, còn vô cùng trùng hợp, y vừa ra khỏi quán trà liền gặp được người mình hận ngứa răng.

Vệ Tuân thay một thân y phục tầm thường của bá tánh, đang đứng trước quán bán đồ chơi nhỏ ở cửa trà lâu tùy ý lật xem, Giang Toại và Bào Phú chân trước chân sau bước ra, phát hiện có người đang nhìn mình, Vệ Tuân ngẩng đầu, thấy Giang Toại, y còn chưa làm ra biểu tình gì, Giang Toại đã bước nhanh tới.

Trên đường người đến người đi, cạnh Vệ Tuân vậy mà chẳng có một ai, Tần Vọng Sơn đâu? Thị vệ đâu? Cứ tùy tùy tiện tiện để mình hoàng đế ra ngoài?

Sói mắt trắng cái khỉ gì, Giang Toại đã quên sạch sành sanh, hắn nhíu mày nhìn Vệ Tuân một vòng, xác nhận y bình an không sao, mới hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Vệ Tuân vừa nghe giọng điệu của hắn, lập tức không vui, "Trời tối rồi, ngươi đã nói sẽ về dùng bữa tối."

Ý là, ngươi đã không về, vậy trẫm đành phải đi đón ngươi.

Giang Toại không hỏi y sao biết mình ở đây, dọc đường hắn chưa từng né ai, Vệ Tuân muốn hỏi thăm hắn ở đâu thật sự rất dễ dàng, vấn đề khác hắn càng để ý hơn là, "Mình ngươi ra ngoài?"

Những lời này tuy ngữ khí không dễ nghe, nhưng Vệ Tuân lại coi nó như nghiêm khắc quan tâm, hoàng đế thật dễ dỗ, cho chút ngon ngọt là cười ngay, Giang Toại thấy khóe môi y cong lên, chỉ phía sau: "Đều đi theo đây."

Vũ Lâm quân giả dạng thành người dân, Giang Toại quan sát tỉ mỉ, phát hiện quả nhiên có không ít gương mặt quen thuộc, tuy vậy nhưng Giang Toại vẫn cảm thấy Vệ Tuân làm thế quá nguy hiểm, nhưng nhìn nụ cười yếu ớt không hề ngụy tạo trên mặt Vệ Tuân, y không thể nói ra lời trách cứ.

Chung quy lại, y là đi tìm mình.

Khẽ thở dài, Giang Toại bất đắc dĩ cười, "Sau này không được làm vậy nữa, đi thôi, trở về."

Vệ Tuân chỉ chờ những lời này, thời điểm hai người sóng đôi rời đi, kề cực gần, Giang Toại không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, bất kể nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau, nhưng Vệ Tuân là do hắn chăm lớn, bất kì tiêu chuẩn gì với người ngoài đều không hạn chế được Vệ Tuân.

Vì thế, Bào Phú bị hai người họ xem nhẹ, cứ thế nhìn bọn họ càng đi càng gần, càng đi càng gần, cánh tay sát sàn sạt, cảm giác như giây tiếp theo sẽ dắt tay nhau.

Bào Phú: ???

____________

Suy nghĩ của tác giả: Bào Phú: ta dường như đã bị lừa (trầm tư:...

____________

(;′⌒')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net